Cao Lương Địa kẹp chặt Hoa Thái U rồi quắp nàng tới một bãi đất hoang, hằn học thả nàng xuống, rồi giải hết huyệt đạo bị điểm sau đó chẳng thèm nhìn chỉ nghe “soạt” một tiếng đã bay đi mất.
Khí huyết Hoa Thái U vừa ổn định xong, nàng liền đứng dậy, đã thấy thiếu niên áo bạc với vẻ mặt lạnh như tiền quay về.
“Người đâu? Chàng đâu rồi?”
“Biến mất rồi.”
“Sao lại nói biến mất rồi? Biến mất rồi nghĩa là gì?”
“Thì là biến mất rồi.”
Hoa Thái U bủn rủn ngã về chỗ cũ, nhưng nhanh chóng bò dậy liều mạng lao về phía ngõ cụt chết tiệt kia.
Trống trải, chỉ còn lại mỗi vết máu tung tóe khắp nơi.
Sống không thấy người, chết không thấy xác, quả nhiên biến mất hoàn toàn.
“Huynh ấy đã bị thương, võ công lại kém xa ta, tại sao không cứu huynh ấy trước? Tại sao nhất định phải nghe lời huynh ấy thế?”
Cao Lương Địa hằn học đẩy Hoa Thái U đã gần như sụp đổ ngã xuống đất, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia thoáng hiện lên nét hận thù, ánh mắt hắn lia tới màu đỏ thẫm ẩn hiện trong tóc nàng: “Ngọc huyết trâm”.
“Sao cơ?”
“Ai đeo Huyết Ngọc trâm thì Huyết Ngọc minh của ta sẽ phải bất chấp tất cả để bảo vệ tính mạng cho người đó.”
Huyết Ngọc minh là một tổ chức thần bí trong giang hồ, có thể bảo vệ ai đó cũng có thể giết ai đó, nếu đắc tội với tổ chức này, thì bất kể kẻ đắc tội có trốn kỹ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-thai-hoa/1970331/chuong-17-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.