Nhưng lòng nàng đã không còn hoảng hốt không nơi nương tựa như trước, tuy rằng vẫn sẽ rất đau, nhưng sẽ không còn nhói buốt tới mức không thể chịu được, mà là nỗi đau âm ỉ, có thể kéo dài suốt tháng năm của cuộc đời dài dằng dặc phía trước.
Có được những tháng ngày giành giật chàng với tử thần, được cùng chàng chờ đợi sự ra đời của bọn trẻ, được cùng chàng nhìn thấy mặt bọn trẻ, khiến nàng thực sự mãn nguyện rồi. Do vậy lần này, nàng sẽ không khóc, nàng sẽ không ép buộc mình nữa, mà sẽ mỉm cười buông tay, để chàng mang theo nụ cười bên khóe miệng ra đi yên lành.
Tiếng trẻ con khóc vọng lại từ sau phía bình phong, có lẽ chúng đói rồi.
Hoa Thái U thở dài, nàng đang định ngồi dậy, thì Tiêu Mạc Dự đang ngủ mơ màng cũng tình giấc, chàng mở mắt, vừa hay chạm đúng ánh mắt nàng, bất giác sững người một lát: “Hoa cải dầu, nàng sao vậy?”
“Cá mực nhỏ, thiếp đang nghĩ một chuyện.”
“Chuyện gì cơ?”
Hoa Thái U gối đầu trên bờ ngực gầy gò của chàng, lắng nghe nhịp đập có phần rối loạn mà yếu ớt của chàng, cười nói: “Thiếp cảm thấy mãn nguyện.”
“Còn có một chuyện nữa.”
“Gì cơ?”
“Chiếc áo còn lại của chàng ngày hôm qua thiếp đã giặt rồi nhưng vẫn chưa khô, cho nên hôm nay e là chàng phải cởi trần rồi.”
“…”
Đông chí – ngày mười bảy tháng mười một.
Hoa Thái U bận tối mắt tối mũi cả một ngày để nấu xôi đậu cùng bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-thai-hoa/1970318/chuong-16-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.