Type: lemtphan
Tiêu Mạc Dự một lần nữa lại lấy hành động thực tế chứng minh bản chất mù mịt đường sá của mình, chàng cứ một mực quất ngựa trong đêm tối, lúc tảng sáng mới phát hiện ra một thị trấn nhỏ không biết tên, sau đó không chút xấu hổ, trái lại còn tự hào tuyên bố: “Chúng ta chính thức lạc đường rồi!”.
Hoa Thái U tỏ thái độ khinh bỉ đối với thói văn nghệ sĩ tới nước này rồi vẫn không quên sính dùng chữ của chàng, tuy nhiên do thời gian gấp rút nên cũng không phê bình quá sâu sắc. Bởi càng lúc số người đi lại trên đường càng đông, do vậy bộ áo đỏ rực trên người nàng lúc này trở nên quá nổi bật.
Tiêu Mạc Dự lại cảm thấy có phần lãng mạn trong chuyện này: “Nếu có người đi tới hỏi, ta sẽ nói là đây chính là tân nương ta cướp được từ chính nơi cử hành hôn lễ, tân nương trốn theo trai vì tình yêu thật lòng”.
“Trốn theo trai?”
Mũi Hoa Thái U thở phì ra hai làn khói trắng rồi nghiêng mặt liếc xéo chàng: “Chàng có tiền không vậy?”.
“Gì kia?”
“Gì cái gì mà gì? Tiêu đại công tử chàng vì giả thanh cao, trên người từ trước tới giờ đều không mang theo tiền, thiếp lại ăn mặc thế này đương nhiên cũng không có chỗ để tiền. Chạy trốn theo trai, thiếp nghĩ chàng tự ý đưa thiếp đi lung tung chết đói nơi đầu đường xó chợ thì có.”
Tiêu Mạc Dự bất lực nhìn chân trời phía xa xa: “Không ngờ, cả đời ta lại có lúc rầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-thai-hoa/1970311/chuong-15-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.