Đèn đường sáng.
Hai bên đường nhà cửa san sát nhau, nhưng đường lại vắng tanh.
Cố Dư cầm ô, gục đầu lên vai anh, thở phì phò.
Cố Thần Sinh xốc cô lên, ngón tay gãi gãi đùi cô,
"Anh cõng, em thở cái gì?"
Cố Dư đung đưa bàn chân, "Em mệt."
"Ăn nhiều nên mệt hả?"
Lại trêu cô, cắn vào tai anh một cái. Cố Thần Sinh rụt vai lại, cười lớn.
Mưa lớn hắt qua ô,vài giọt rơi trên vai anh.
Cố Dư chỉnh lại chiếc comple được anh khoác lên vai mình, hướng chiếc ô về phía trước một chút.
Cố Thần Sinh vững chãi bước đi. Người phía sau đột nhiên im lặng, anh hỏi,
"Sao vậy? Ngủ rồi?"
Cố Dư không trả lời, khẽ cựa quậy. Cố Thần Sinh lại xốc cô lên,
"Dư Dư? Nói chuyện."
Tiếng sụt sịt lại vang lên bên tai.
Con mẹ nó, lại khóc.
Anh dở khóc dở cười, bước chân hơi chậm lại một tí,
"Sao lại khóc nữa rồi?"
Cố Dư cọ cọ lên cổ anh, giọng nhỏ như muỗi kêu,
"Anh tốt với em quá."
Rốt cục trong cái đầu kia suốt ngày nghĩ linh tinh cái gì vậy.
Cố Thần Sinh mỉm cười, cào cào ngón tay vào đùi cô
"Không tốt với em thì với ai?"
Cố Dư yên lặng, không trả lời.
Tiếng thở phì phò dần yên lặng, rồi đều đều phả bên tai anh.
Ngủ rồi.
Ông chủ nhà trọ nhìn hai người đội mưa trở về, vội vàng chạy ra ngoài đỡ lấy chiếc ô xiêu vẹo trên tay Cố Dư.
Cố Thần Sinh nhỏ giọng cảm ơn rồi lên lầu.
Đặt Cố Dư xuống giường, cô vùi đầu vào gối, chép chép miệng.
Cúi đầu hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-sinh/658189/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.