Cố Thần Sinh dời mắt khỏi mớ hỗn độn trên bàn, cúi đầu vuốt tóc cô, 
"Tại sao?" 
Cố Dư lại vuốt bụng, hình như đây là bản năng của người mẹ, mới vài ngày mà đã thành thói quen rồi. 
Cô im lặng một lát, đôi mắt lại long lanh ánh nước, 
nhìn anh, 
"Vì đã chứa chấp mẹ con em." 
Cố Thần Sinh cười lớn. 
Thật đáng yêu. 
Anh ôm cô ngồi dậy, đặt ngồi lên đùi mình, bàn tay to lớn áp lên tay trên bụng cô, 
"Vậy nên ngoan ngoãn một chút, đừng giày vò tình yêu của anh thêm nữa, nếu còn có lần sau, chỉ nhận con, không nhận mẹ." 
Cố Dư cong môi, vừa cảm động vừa buồn cười, áp mặt lên vai anh, 
"Em nên nói gì với mẹ đây, mẹ chưa biết em đã về đâu, đâu thể giấu mãi được. Giờ thì hay rồi, còn có thai nữa." 
Cố Thần Sinh vẫn không nhanh không chậm vuốt bụng cô, trầm mặc một lát, sau đó trả lời, 
"Ngày mai anh dẫn em về, trước tiên cứ nói cho mẹ em biết đã." 
Đêm khuya. 
Trời vào hè mát mẻ, máy lạnh trong phòng phát ra từng làn hơi nước dễ chịu. 
Cố Dư nằm gọn trong lòng anh, hai chân gác lên eo anh, trằn trọc không ngủ được. 
Dù sao cũng rất lo lắng. 
Ngày mai trở về, biết nói với mẹ thể nào đây, còn cả nhà nữa. 
Thở dài một tiếng, lại muốn khóc, sụt sùi một tiếng, sợ anh nghe được lại vội vàng nuốt vào. 
Cố Thần Sinh thở đều đều, vô thức ôm chặt lấy cô. 
_____________ 
Cố Thần Sinh tấp xe trước cổng, chạy qua bên kia mở cửa xe giúp cô. 
Cố 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-sinh/658184/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.