Cố Dư bị đánh thức lần thứ hai trong đêm. Nhưng lần này là vì tiếng sấm.
Cơn mưa rào đầu mùa bất chợt đổ xuống, lúc cô mở mắt ra đã thấy Cố Thần Sinh đứng bên cửa sổ kéo rèm lại, cách li toàn bộ âm thanh sấm rền, chỉ còn tiếng rào rào của cơn mưa.
Ánh đèn ngủ màu vàng nhạt, chăn gối trên giường hỗn độn.
Cố Dư cuộn người ở giữa, nhìn anh đi chân trần đến bên cạnh, quỳ một chân lên giường, cúi đầu hôn cô,
"Em giật mình sao?"
Cố Dư gật đầu, anh liền kéo chăn ra, nằm xuống cạnh cô, Cố Dư nhanh chóng rúc vào ngực anh.
Nằm một lát vẫn không thể ngủ tiếp, cô nhìn lồng ngực trần phập phồng của anh, ngón tay chọc chọc lên đó,
"Cố Thần Sinh?"
Lồng ngực anh rung lên một cái, anh trả lời bằng âm mũi,
"Hử?"
"Trước em anh chưa từng yêu ai thật sao?"
Cố Thần Sinh vuốt ve eo cô, nhắm mắt, trả lời,
"Thật."
"Tại sao vậy?"
"Lúc còn nhỏ thì lo quậy phá, đánh nhau, lớn thêm một chút liền dùng tất cả tinh lực để lập nghiệp, lớn thêm một chút nữa đã yêu em mất rồi."
"Một chút của anh là bao lâu?"
"Anh không biết, mỗi lần anh cảm thấy cuộc đời mình rẽ hướng."
Cố Dư ngước đầu nhìn anh, "Vậy sao?"
Cố Thần Sinh trầm mặc, hình như đã rất muốn ngủ rồi. Bàn tay vẫn vuốt ve đều đều trên eo cô.
Ngoài trời mưa rào dữ dội, bên trong là một mảng màu bình yên.
Cố Dư nghĩ ngợi một lát, đột nhiên cười lên, "Thật tốt."
Cố Thần Sinh nắm tay cô, cười đắc ý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-sinh/658176/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.