Tầng 18, Trương thị, 
Tiếng giày cao gót càng lúc càng gần, thẳng đến văn phòng tổng giám đốc, người đến cũng không thèm gõ cửa, lười biếng ngồi xuống sô pha, tựa vào thành ghế, hai chân bắt chéo. Người ngồi trên bàn cũng chẳng thèm cho lấy một ánh mắt, tiếp tục xem văn kiện như đã quá quen thuộc với cái phong cách đó. 
Chờ mãi chẳng thấy được đoái hoài tới, Hứa Mộng mất kiên nhẫn đứng dậy đi đến trước bàn làm việc của Trương Nguyệt: "Tôi nói này em gái, một chút mặt mũi cũng không chịu cho tôi?" 
Trương Nguyệt phiền chán không thèm đếm xỉa, xem như chưa nghe thấy gì. Hứa Mộng thực sự giận chết đi được nhưng cũng không thể làm gì: "Được được, tôi đến tìm em là có chính sự." 
Trương Nguyệt lúc này mới dừng lại, cẩn thận đánh giá người trước mặt. Váy đỏ ngang đầu gối, tóc uốn thành từng lọn nay có một chút ngả sang nâu, vẻ mặt bất đắc dĩ khi đối diện với cô, Trương Nguyệt đứng dậy: "Sang kia ngồi." 
Trương Nguyệt uống một ngụm nước: "Tìm tôi có chuyện gì?" 
Hứa Mộng ngoan ngoãn ngồi xuống: "Chẳng phải em kêu tôi đi lo liệu giấy tờ thu mua mấy công ty kia sao, tôi làm xong rồi, có phải em nên khen thưởng tôi chút gì đó không?" vừa nói, ánh mắt vừa dán sát vào gương mặt Trương Nguyệt. 
"Chị muốn thưởng gì?" Trương Nguyệt chẳng mấy khi kiên nhẫn với người chị trên danh nghĩa này. 
"Một nụ hôn, em thấy sao?" Hứa Mộng lại giở trò lẳng lơ trước mặt Trương Nguyệt. 
"Chị nên kêu mấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-sinh-mo-yen/2565174/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.