Chương trước
Chương sau
Ngạn Bách Tùng đi rồi Tần Hàm Yên mới mở cửa đi vào. Từ lúc đặt chân đến bệnh viện tâm trạng cô luôn thấp thỏm, dây thần kinh căng như dây đàn, chỉ muốn ngay lập tức được gặp nàng. Mà giờ đây khi đối diện với gương mặt tái nhợt của Ngạn Bách Hàm, trái tim Tần Hàm Yên như thắt lại, vành mắt đỏ lên. Cô đưa tay nắm lấy bàn tay đầy kim tiêm của nàng rồi áp lên má mình, sự tiếp xúc thân mật này khiến cho cô thoáng an tâm hơn một chút.

Tần Hàm Yên điểm điểm mũi Ngạn Bách Hàm một chút: "Sao lại không cẩn thận như vậy, đồ ngốc."

Nhìn Ngạn Bách Hàm thế này Tần Hàm Yên lại có nhiều thêm một phần tự trách, nếu ban đầu cô kiên quyết đi cùng Ngạn Bách Hàm thì ít ra có thể bảo vệ nàng. Cũng may là Ngạn Bách Hàm không sao, nếu không cô sẽ càng không biết phải làm sao.

Tần Hàm Yên "trò chuyện" với Ngạn Bách Hàm một lát mới giúp nàng đắp chăn lại rồi ra ngoài tìm bác sĩ. Cô muốn hỏi xem Ngạn Bách Hàm tỉnh dậy có thể ăn gì rồi nhờ má Lưu chuẩn bị một chút.



Biệt thự Ngạn gia,

Ngạn Bách Tùng trở về nhà cũng không có thực sự nghỉ ngơi mà gọi A Hổ đến cùng bàn bạc công việc. A Hổ đem sự sắp xếp của Ngạn Bách Hàm nói qua một lượt, Ngạn Bách Tùng thỉnh thoảng gật đầu tỏ ý đã hiểu. Đối với sự sắp xếp của con gái, hắn vô cùng hài lòng, quả nhiên không phụ sự dạy dỗ của hắn. Con gái hắn không những xinh đẹp mà bản lĩnh cùng thủ đoạn phải nói là rồng phụng trong mây, gen hai nhà Ngạn - Mộ quả nhiên là tốt.

"Lão gia, về phía Thẩm gia ngài định xử lý thế nào?"

Ngạn Bách Hàm đã nhờ sự hỗ trợ từ Trương gia, nhưng thực sự mà nói so với Thẩm gia gốc rễ vững chắc thì Trương gia cũng giống như một ngọn gió nhẹ thổi qua, không thể gây ra bao nhiêu ảnh hưởng. Đó cũng là điều Ngạn Bách Hàm trăn trở nhưng cũng không tìm ra được cách nào vẹn toàn hơn.

Ngạn Bách Tùng gõ gõ lên bàn: "Phía Trương gia nói sao?"

"Trương tiểu thư vừa gọi đến nói là chỉ có thể nắm chắc 50%. Trương gia và Thẩm gia trước giờ tuy cùng thành phố nhưng không có điểm giao nhau, vả lại Trương gia theo chính mà Thẩm gia lại có lực lượng quân đội chống lưng, quả thực hơi khó."

Ngạn Bách Tùng suy nghĩ một lát, nói với A Hổ: "50% quá mạo hiểm."

A Hổ cũng cảm thấy như vậy. Bao nhiêu năm qua hai nhà Ngạn - Thẩm có giao tình, hắn ít nhiều cũng không thể tin được sẽ đi tới nước này. Nói gì thì nói, ván bài này sau khi lật ngửa sẽ khó có cơ hội trở lại như xưa.

Ngạn Bách Tùng nói: "Chuyện này để ta xử lý."

Hắn lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại. A Hổ im lặng lắng nghe.

"Mộ quản gia, nói với Lão thái gia tôi có chuyện muốn nhờ vả."

Sắc mặc Ngạn Bách Tùng vô cùng trấn tĩnh, giống như chỉ cần gọi cuộc gọi này mọi chuyện liền có thể giải quyết.

A Hổ không biết đầu bên kia đã nói gì, chỉ thấy Ngạn Bách Tùng gật đầu một cái rồi cúp điện thoại.

Ngạn Bách Tùng hướng A Hổ phân phó: "Mọi chuyện cứ tiến hành theo kế hoạch của tiểu Hàm."

A Hổ lập tức vâng một tiếng rồi lui ra ngoài. Ngạn Bách Tùng trong này mới bắt đầu trầm mặc, lộ vẻ mệt mỏi. Nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc vẫn phải gọi cuộc điện thoại này.



Đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm, Tần Hàm Yên chống cằm ngồi bên cạnh giường của Ngạn Bách Hàm, đôi mắt cũng nhắm nghiền không biết là đang tỉnh hay đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Đây là phòng VIP dành riêng cho người nhà Ngạn gia, không khác ở nhà là mấy nhưng người nào đó cũng không chịu nằm xuống mà cứ thích ngồi như vậy.

Ngạn Bách Hàm tỉnh dậy cũng không sai biệt thời gian là mấy, nàng từ từ mở mắt nhìn trần nhà, một cảm giác khó chịu truyền đến từ vùng bụng, lúc này nàng mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Mùi thuốc khử trùng pha lẫn cùng hương bạc hà quen thuộc, Ngạn Bách Hàm nhìn đến người bên cạnh, gương mặt tái nhợt liền vẽ nên một nụ cười ngọt ngào. Ngạn Bách Hàm ngắm nhìn Tần Hàm Yên đang nhắm nghiền đôi mắt, hàng mi cong vút, sóng mũi cao do ánh đèn điện chiếu xuống tạo nên chiếc bóng như ẩn như hiện, càng thêm mê người. Nàng đưa tay chọt chọt vào chiếc mũi của Tần Hàm Yên, do không thể nghiêng người nên động tác có hơi khó khăn.

Tần Hàm Yên nghe thấy động tĩnh liền tỉnh lại, bắt lấy cái tay đang giở trò của Ngạn Bách Hàm: "Đừng nháo, sẽ ảnh hưởng vết thương."

Ngạn Bách Hàm bất mãn, hình như không giống kịch bản trong phim lắm, lẽ ra Tần Hàm Yên phải bất ngờ rồi vui mừng mới đúng chứ?

"Tần tổng, em bị thương ở bụng, không phải ở tay."

Tần Hàm Yên cầm lấy tay Ngạn Bách Hàm đặt về chỗ cũ: "Chị đi gọi bác sĩ."

Đã hơn 11 giờ đêm nhưng phải biết người đang nằm đây là ai, đương nhiên sẽ luôn có bác sĩ túc trực chờ nàng tỉnh lại.



Bác sĩ kiểm tra sơ qua sau đó mới nói với Tần Hàm Yên: "Không có gì đáng ngại, đợi vết thương lành có thể xuất viện."

Ngạn Bách Hàm liền chen vào: "Bao giờ mới có thể lành?"

"Nhanh thì một tuần, chậm thì nửa tháng." Bác sĩ trả lời.

Ngạn Bách Hàm liền muốn bật dậy liền bị Tần Hàm Yên giữ lại: "Nằm yên, không chị sẽ lấy dây trói em lại."

"Như vậy quá lâu, em còn có chuyện cần giải quyết, không thể nằm đây mãi được."

Chuyện lật tẩy hai nhà Tề Lục đã sớm lên kế hoạch và sắp xếp ổn thỏa, cũng chỉ có một cơ hội duy nhất, nàng không thể nằm yên ở đây được.

Tần Hàm Yên cho nàng ánh mắt cảnh cáo sau đó mới gật đầu để bác sĩ rời đi. Cô ngồi xuống véo má Ngạn Bách Hàm: "Ba đã thay em xử lý mọi chuyện, em nằm yên ở đây cho chị."

"Đau a ~ Lão bà nương tay."

Tần Hàm Yên bị xưng hô này của Ngạn Bách Hàm làm cho sửng sốt. Ngạn Bách Hàm thích thú nhìn biểu cảm của Tần Hàm Yên: "Em đã nhận lời cầu hôn của chị, xưng hô như vậy không đúng sao?"

Tần Hàm Yên suy nghĩ một lát, tuy nói là không sai nhưng hình như có hơi đột ngột thì phải. Nhưng mà Ngạn Bách Hàm đã thích gọi như vậy thì cứ cho nàng gọi, miễn nàng vui vẻ là được.

"Vậy lão bà, em có đói bụng không?"

Không nhắc thì thôi, nhắc thì đúng là có hơi đói, nàng đưa tay xoa xoa chiếc bụng: "Nhưng mà cũng trễ rồi a ~"

"Không sao, chị đã chuẩn bị sẵn, để chị hâm lại cho em. Ăn vài muỗng rồi ngủ."

Tần Hàm Yên nói xong đứng dậy đi chuẩn bị cháo cho Ngạn Bách Hàm, Ngạn Bách Hàm nhìn theo bóng lưng của Tần Hàm Yên, ánh mắt ánh lên sự ngọt ngào.

Cháo vừa được hâm nóng bốc lên hương thơm nghi ngút, tuy chỉ là cháo trắng nấu loãng nhưng vẫn khiến Ngạn Bách Hàm thèm chảy nước miếng.

Tần Hàm Yên múc ra một muỗng cháo sau đó thổi nguội rồi mới đúc cho Ngạn Bách Hàm, tay còn lại hứng dưới cằm của nàng, vô cùng ôn nhu: "Cẩn thận."

Ngạn Bách Hàm nuốt xuống bụng, hương vị ấm nóng lập tức lan ra. Đây là lần đầu tiên nàng ăn trễ như vậy, cũng là lần đầu tiên bị khoét một lỗ ngay bụng. Nàng nghĩ nghĩ liền hỏi Tần Hàm Yên: "Chị nói xem có để lại sẹo không? Như vậy sẽ rất xấu a ~"

Tần Hàm Yên vỗ về nàng, tay lại đút thêm một muỗng cháo: "Yên tâm, sẽ không có sẹo."

Ngạn Bách Hàm gật đầu, liền ăn thêm mấy muỗng. Tần Hàm Yên sau đó giúp nàng lau qua cơ thể bằng nước nóng rồi dỗ cho ngủ. Chẳng mấy khi được đóng vai kẻ yếu, thật ra cũng không phải khó chịu lắm, chắc do có Tần Hàm Yên bên cạnh. Ngạn Bách Hàm nhắm mắt lại ngủ một giấc an yên đến sáng mà Tần Hàm Yên lại lần nữa duy trì tư thế cũ, ngắm nhìn người đẹp cho đến khi ngủ quên.



Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tần Hàm Yên đi gọi bác sĩ đến kiểm tra lần nữa rồi mới yên tâm chạy đi tắm rửa thay quần áo. Một ngày lo lắng quả thực bản thân có chút mệt mỏi.

Ngạn Bách Hàm nằm trên giường nhàm chán vô cùng, thỉnh thoảng nàng hướng mắt ra bên ngoài nhìn những cành cây xanh lá đang che đi ánh mặt trời yếu ớt. Vài tiếng chim non nớt vang lên không khỏi khiến nàng hồi tưởng hình ảnh Tần Hàm Yên ở An Thành ngày hôm đó.

Trương Nguyệt và Đặng Chân nghe tin Ngạn Bách Hàm bị thương cũng kéo đến thăm hỏi. Phòng bệnh còn chưa đến mà giọng nói của Đặng Chân đã bay xa bốn phương tám hướng, Trương Nguyệt có muốn ngăn cũng không được.

"A Nguyệt, cậu có biết tại sao tiểu Hàm lại bị thương không?" Đặng Chân tò mò hỏi. Cô chỉ nghe nói Ngạn Bách Hàm bị thương, nhưng đang yên đang lành tại sao lại như vậy, còn là bị dao xuyên ngang bụng, nghĩ đến liền nổi da gà.

"Chuyện nhà người ta, cậu hỏi cái gì." Trương Nguyệt cũng không muốn nói quá sâu với Đặng Chân, thật ra chuyện này càng ít người biết càng tốt, tránh bị kéo vào phiền phức.

Trương Nguyệt lịch sự gõ cửa, tránh cho Tần Hàm Yên cùng Ngạn Bách Hàm ở trong kia đang làm chút chuyện gì. Chỉ là Tần Hàm Yên đã rời đi, chỉ nghe giọng nói Ngạn Bách Hàm vang lên: "Mời vào."

"Tiểu Hàm, chị đến thăm em." Đặng Chân chen trước mặt Trương Nguyệt, nhào đến trước mặt Ngạn Bách Hàm.

"Chị Chân, chị Nguyệt, vất vả hai người." Ngạn Bách Hàm nở nụ cười chào hỏi.



"Bác sĩ nói thế nào?" Trương Nguyệt hỏi.

"Không có gì đáng ngại, một tuần là có thể xuất viện." Ngạn Bách Hàm thầm nghĩ, cũng may là nàng tránh thoát, không bị đâm trúng chỗ hiểm, nếu không thật không dám nghĩ tới.

Trương Nguyệt gật đầu, Đặng Chân lại chen vào: "Chị có mang trái cây cho em, để chị đi gọt."

Ngạn Bách Hàm mỉm cười, chọc ghẹo Đặng Chân: "Chị Chân, chị có biết gọt không đó?"

"Đừng xem thường chị nha, để chị trổ tài cho em xem."

Cũng không biết Đặng Chân trổ tài như thế nào mà sau khi gọt xong thì quả táo trên tay chỉ còn chút thịt dính với hạt. Trương Nguyệt đỡ trán: "Để tôi."

Đặng Chân cười hì hì biện hộ: "Chỉ là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn."

Trương Nguyệt thành thạo gọt xong trái táo thì Tần Hàm Yên cũng vừa lúc trở về. Cô nhìn thấy Trương Nguyệt và Đặng Chân cũng không có bất ngờ: "Đến lâu chưa?"

Trương Nguyệt đưa cho Ngạn Bách Hàm một miếng táo, trả lời Tần Hàm Yên: "Vừa đến không lâu."

Ngạn Bách Hàm từ từ ăn hết miếng táo trên tay, sau đó mới hỏi Trương Nguyệt: "Chị Nguyệt, chuyện kia xử lý thế nào rồi?"

"Gặp chút rắc rối nhưng chị đã nói với Ngạn đổng, ông ấy bảo có thể xử lý. Em cứ yên tâm dưỡng thương."

Ngạn Bách Hàm nghe thế cũng gật đầu, ba nàng ra tay chỉ có thể nắm chắc chín mười phần.

Lúc này Đặng Chân mới để ý đến chiếc nhẫn trên ngón áp út của Ngạn Bách Hàm, hai con mắt lập tức sáng lên: "Cái này... cái này... kết hôn khi nào?"

Trương Nguyệt và Tần Hàm Yên cũng theo ánh mắt của Đặng Chân nhìn về phía tay Ngạn Bách Hàm. Thật ra chiếc nhẫn kia lúc phẫu thuật đã được tháo ra, sáng nay Ngạn Bách Hàm tỉnh dậy mới nằng nặc đòi đeo lại, còn oán trách bác sĩ một hồi.

Tần Hàm Yên lên tiếng giải thích: "Vẫn chưa, chỉ mới cầu hôn. Cậu xem tôi cũng đâu có đeo."

Đặng Chân à một tiếng: "Là kim cương xanh nha, Tần Hàm Yên cậu đúng là có tiền. Tôi sang chỗ cậu để cậu nuôi tôi, thấy thế nào?"

Chưa đợi Tần Hàm Yên trả lời, Ngạn Bách Hàm đã nhíu mày chen vào: "Chị Chân, chị nên đi tìm Cảnh Huy của chị."

Ý định không thành, Đặng Chân bất mãn bĩu môi. Trương Nguyệt quay sang hỏi Tần Hàm Yên: "Định khi nào mới kết hôn?"

Tần Hàm Yên sủng nịch nhìn Ngạn Bách Hàm: "Tất cả theo em ấy."

Ngạn Bách Hàm rất hài lòng gật đầu, nàng nghĩ thầm trong bụng đợi sau khi việc này giải quyết xong lập tức cho hai nhà gặp nhau bàn chuyện hôn sự là vừa.

Trương Nguyệt và Đặng Chân ở thêm một lát nữa thì rời đi. Trương Nguyệt trở về để chuẩn bị cục diện giăng lưới bắt cá. Đợi Ngạn Bách Hàm xuất viện là có thể trời quang mây tạnh.



Tác giả có lời muốn nói

Ngạn Bách Hàm: "Hàm Yên."

Tần Hàm Yên: "..."

Ngạn Bách Hàm: "Tần tổng."

Tần Hàm Yên: "..."

Ngạn Bách Hàm: "Lão bà."

Tần Hàm Yên: *Đỏ mặt*
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.