3 ngày trôi qua tựa 3 năm, Ngạn Bách Hàm cứ đều đặn ra vào trò chuyện cùng Tần Hàm Yên, chỉ là vẫn không có tiến triển gì.
Đinh Mễ và Trần Mãn Chi nghe tin cũng lần lượt ghé thăm, mỗi người mang một tâm trạng.
Ngoài Ngạn Bách Hàm thì Trương Nguyệt là người thường xuyên ở lại bệnh viện nhất. Lo cho Tần Hàm Yên là một mà lo cho Ngạn Bách Hàm là mười. Dù sao thì người yêu còn không có động tĩnh, là ai cũng không thể nào bình tĩnh. Rất may là hai hôm nay Ngạn Bách Hàm đã tươi tỉnh hơn, thỉnh thoảng còn chủ động nói chuyện, giống như cô gái chật vật hôm trước chỉ là ảo giác của Trương Nguyệt.
Rất may là mẹ của Tần Hàm Yên mấy hôm nay cũng không gọi đến, nếu thực sự gọi đến Ngạn Bách Hàm cũng không biết phải che giấu như thế nào. Im lặng thì dễ nhưng để lên tiếng giải thích hay bao biện cho lời nói dối thật không đơn giản chút nào.
Hôm nay là ngày quan trọng nhất đối với Tần Hàm Yên, nếu cô không tỉnh lại không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Ngạn Bách Hàm vẫn như thường nhật tiến vào phòng chăm sóc tích cực, nàng ngồi đó ngắm nhìn Tần Hàm Yên một lúc lâu rồi mới gục đầu nằm bên cạnh Tần Hàm Yên.
"Đã 3 ngày rồi, nghỉ ngơi như vậy là đủ. Chị nên tỉnh dậy nói chuyện với em, không em sẽ bỏ mặc chị."
Giọng nói trầm thấp dịu dàng tiếp tục vang lên giữa không khí yên tĩnh, pha trộn cùng tiếng nhỏ giọt của ống truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-sinh-mo-yen/2565088/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.