Sau khi Vưu Khả Ý vềnhà, cuối cùng Lục Đồng thở ra một hơi, bởi vì không biết Nghiêm Khuynhđã giúp cô ấy lau qua mặt một lần, vì vậy lại đến phòng tắm vắt khô khăn lông lau cho cô ấy một lần nữa, sau đó ngồi ở bên giường nhìn cô ấy một lát, suy nghĩ mất hồn cái gì.
Cuối cùng Lục Đồng thở dài, khom lưng lấy tóc rũ trên má xuống giúp cô ấy.
"Cuối cùng biết cậu xem trọng anh ta ở điểm nào rồi." Cô lải nhải lảm nhảmnhớ lại, "Bình thường thân thể tốt không nói, phong cách không tồi, quan trọng nhất là luôn có dáng vẻ lạnh lùng, không thích nói chuyện nhưnglại rất dịu dàng. . . . . . Loại đàn ông có diện mạo hư hỏng này nhấtđịnh có chuyện xưa, khó trách cậu mê gần chết."
Cô dịch chăn giúp Vưu Khả Ý, mày ủ mặt ê đi ra ngoài, "Trịnh Gia Viêm thì thế nào hả? Cho dù có mình làm thần linh trợ giúp, vừa so sánh với đại ca xã hội đen,anh ấy chính là hàng ngũ con heo. . . . . ."
Một tiếng cọt kẹt, cửa khép lại.
Người uống rượu say trên giường từ từ mở mắt ra, nhìn trần nhà không nhúcnhích. Chỉ chốc lát sau, cô vén chăn lên ngồi dậy, lặng yên không mộttiếng động đi tới bên cửa sổ.
Rèm cửa sổ khép đến cực kỳ chặt chẽ, cô chỉ đưa tay kéo ra một đường nhỏ, quả nhiên nhìn thấy người đối diện.
Vẫn là một bức tranh như vậy: đèn mờ nhạt đặt dưới đất, ghế dài cô đơn lạnh lẽo, cùng với người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-sao-cung-phai-o-ben-nhau/2000909/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.