Ngay khi máy bay hạ cánh, rốt cuộc Vưu Khả Ý hiểu rõ tất cả, không cần chính miệng Chúc Ngữ giải thích cái gì với cô, tất cả chân tướng đều hiện ra rõ ràng ở trước mắt cô.
Nếu nói thỏa hiệp cũng chỉ là lừa gạt cô tin tưởng, thừa dịp cô vui mừng quên hết tất cả mà giảm bớt phòng bị, để cho cô về nhà tự chui đầu vào lưới.
Mợ không bị bệnh, đó cũng chỉ là lấy cớ lừa cô đến Thượng Hải.
Mẹ không hề đi gặp bạn bè nào, rất dễ nhận thấy người gọi là "bạn bè" ấy chính là Nghiêm Khuynh.
Mà hai chuyện làm Vưu Khả Ý cảm thấy sợ hãi nhất, một là cô không biết Nghiêm Khuynh bên kia xảy ra chuyện gì, rốt cuộc mẹ nói gì khiến ngay cả điện thoại của cô Nghiêm Khuynh cũng không nhận; hai là nếu mợ không bị bệnh, mẹ gạt cô tới Thượng Hải làm gì.
Có một phút, cô rất muốn khóc khi đứng ở trong đám người đến người đi ở sân bay, rất muốn điên cuồng hỏi mẹ, đời này có thể để cho cô có một lần tự lựa chọn cuộc sống mà cô muốn hay không, cho dù kết quả xấu nữa thì cô cũng có thể tự mình gánh chịu, tại sao không thể cho cô dù là một chút xíu tự do?
Cô sống 21 năm đều chưa từng sống vì mình, có phải cô nhất định phải moi trái tim ra, làm một người máy chỉ biết nghe mệnh lệnh mà không suy tính gì thì mới có thể hay không?
Cô mệt mỏi.
Cô mệt mỏi đến mức rất muốn nhắm mắt ngủ mãi không dậy, tốt nhất xong hết mọi chuyện, tốt nhất vì vậy mà tất cả việc phiền lòng đều cách xa cuộc đời của cô.
Chúc Ngữ đứng ở trước mặt cô, không có chút lúng túng nào sau khi lời nói dối bị phơi bày, vẻ mặt rất bình thường mà nói với cô: "Mẹ đặt xe taxi trước rồi, có lẽ trong vòng mười phút sẽ đến sân bay."
Vưu Khả Ý ngẩng đầu nhìn bà, khẽ hỏi một câu: "Mẹ muốn mang con đi nơi nào?"
"Đi thì con sẽ biết."
"Nếu như con không đi thì sao?"
"Vậy con ở lại sân bay thôi." Chúc Ngữ trả lời dứt khoát linh hoạt, "Thích làm gì thì làm, không có tiền không có thẻ căn cước, có lẽ không đến hai ngày thì con có thể chuẩn bị ăn xin dọc đường rồi."
***
Vưu Khả Ý bị giam lỏng.
Không biết Chúc Ngữ thuê một căn hộ nhỏ từ lúc nào, từ khi Vưu Khả Ý bước vào phòng trở đi, liền hoàn toàn đánh mất tự do.
Cô cũng không phản kháng, chỉ yên lặng ngồi ở trên ghế sa lon. Chúc Ngữ mở ti vi, cô nên xem ti vi thì xem ti vi, nên ăn cơm thì ăn cơm, giống như đang ở nhà mình, vẻ mặt như thường, không có một chút dáng vẻ bị giam lỏng nào.
Cô không có thẻ căn cước, không có tiền, vốn chạy không thoát, nên dứt khoát không uổng phí hơi sức.
Điện thoại của Nghiêm Khuynh vẫn không kết nối được, khi đến tối điện thoại di động cũng không còn pin, cô tìm sạc điện thoại trong vali hành lí, lục lọi từ trong ra ngoài một lần, cũng không tìm được đồ đạc rõ ràng đã thu dọn xong.
Chúc Ngữ dựa ở cửa phòng khách nhìn cô, "Con đang tìm cái này?"
Cô ngẩng đầu nhìn lên, đã nhìn thấy Chúc Ngữ cầm cây kéo cắt ngang dây sạc màu trắng, huyệt thái dương nhảy thình thịch, cô buông lỏng nắp vali hành lý ra, cứ như vậy đặt mông ngồi xuống dưới đất.
Trong vài giây, một chút động tĩnh cũng không có trong phòng khách, bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Cho đến khi Vưu Khả Ý không tức giận chút nào mà vùi đầu ở trên đầu gối, hỏi một câu nghe không ra cảm xúc: "Con phải làm gì?"
"Cho con thời gian để tỉnh táo."
"Tỉnh táo xong rồi sao?"
"Dẫn con về nhà."
"Lúc nào thì mới xem như tỉnh táo xong?"
Lần này, Chúc Ngữ trầm mặc chốc lát, đi từng bước từng bước tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, sau đó mới nói: "Cho đến khi con hiểu mẹ vì tốt cho con, cho đến khi con chịu nghe lời của mẹ, không hề suy nghĩ đến những thứ sẽ hoàn toàn hủy diệt cuộc đời con nữa."
Vưu Khả Ý ngẩng đầu lên, dùng một loại ánh mắt xa lạ mà Chúc Ngữ chưa từng thấy qua để nhìn bà không nhúc nhích, sau đó cười cười, chậm rãi nói: "Sao con cảm thấy, có lẽ đời này con cũng không có cách nào đạt được nguyện vọng của mẹ cơ chứ? Trước kia vẫn là mẹ quyết định cuộc đời của con, lần này, mẹ cũng nghe phân tích của con một chút xem. Thời gian dài hơn nữa, có lẽ sẽ có hai loại kết cục, hoặc là mẹ giam lỏng con cả đời, để cho con làm người vô dụng như vậy; hoặc là mẹ hoàn toàn đánh mất lòng tin đối với con, đuổi con ra khỏi nhà giống như đối xử với chị vậy. . . . . ." Cô cười dịu dàng với Chúc Ngữ, "Mẹ, mẹ hi vọng thấy kết cục nào đây?"
". . . . . ."
Chúc Ngữ không nói gì, chỉ ra tay kéo cô từ trên mặt đất vào phòng ngủ, sức lực to lớn, lớn như không để ý mình có làm đau Vưu Khả Ý chút nào không.
Vưu Khả Ý mặc cho bà lôi vào, sau đó bị bà khóa trái phòng ngủ cũng không nói gì, chỉ chậm rãi ngồi ở phía sau cửa, nhắm mắt dựa vào trên cửa lạnh lẽo.
Cô nghe người phụ nữ phía ngoài cắn răng nghiến lợi nói với cô: "Vưu Khả Ý, con đừng mơ tưởng dùng kết quả của chị con để uy hiếp mẹ, mẹ cho con biết, trừ phi mẹ chết, nếu con không mất suy nghĩ này, mẹ sẽ tuyệt đối không để cho con ra ngoài, vừa lòng như nguyện!"
Vưu Khả Ý không nhúc nhích tựa vào trên cửa, không trả lời, vẻ mặt cũng không thay dổi.
Cô vẫn ngồi đến nửa đêm, ngồi đến mức tay chân rét run, trong đầu từ từ suy tư một số chuyện trước nay chưa rõ ràng. Cô cảm thấy mình hồ đồ nhiều năm như vậy, chưa từng cố gắng phản kháng việc mẹ can thiệp vào cuộc đời của cô, có lẽ những dũng khí và quả quyết kia đều là tích góp từng tí một trong nhiều năm, cho nên hôm nay mới chết cũng không muốn thỏa hiệp.
Cô có thể tưởng tượng mẹ và Nghiêm Khuynh nói những gì, cũng có thể dự đoán Nghiêm Khuynh cảm thấy làm lỡ cuộc đời của cô. Cô lý trí đến mức ngay cả cảm giác đau cũng bỏ qua những thứ kia đều là đồ vô dụng, trước mắt cô cũng không cần.
Hiện tại việc cô cần phải làm nhất, là nắm được kế hoạch của Chúc Ngữ.
Nếu như chỉ giam lỏng cô mà có thể đợi đến ngày cô không yêu Nghiêm Khuynh nữa, vậy mẹ cũng quá ngây thơ rồi, mà cô biết mẹ cũng không phải loại người tính toán vô dụng, tuyệt đối không thể nào không hề có sắp xếp gì mà mang cô đến Thượng Hải.
Rốt cuộc mục đích là gì, cô phải tìm ra nó.
Nửa đêm, Vưu Khả Ý lạnh đến nỗi sắp mất đi tri giác, cô rất tự giác bò lên giường, bọc kín mình ở trong chăn, nằm trên chiếc giường mềm mại xa lạ này.
Nhắm mắt lại, điều duy nhất làm cô cảm thấy khổ sở chính là nghĩ đến ở nơi xa xôi, có lẽ có một người đàn ông cô đơn giống như cô, cũng nằm ở trong chăn lạnh lẽo giống như phần mộ.
Anh nhất định rất nhớ cô, còn không ngừng tê liệt chính mình đang làm chuyện tốt cho cô.
Anh sẽ còn rất hối hận, hối hận lúc ban đầu anh vốn lạnh lùng cự tuyệt cô, nhưng cuối cùng lại vẫn không lay chuyển được cô, mới có thể tạo thành cục diện khổ sở hôm nay.
. . . . . .
Vưu Khả Ý nhắm mắt lại, hi vọng mình có thể trở lại đêm đầu tiên được anh chứa chấp, khi đó Lục Đồng rời nhà trốn đi, cô lo lắng giống như kiến bò trên chảo nóng, nhưng người đàn ông kia dùng một loại trầm mặc kỳ lạ để trấn an trái tim bất an đập liên tục của cô.
Trong đêm ấy cô cũng nằm ở trên giường của anh như thế này, ngửi mùi bột giặt trên chăn sạch sẽ, nghĩ tới cách một cánh cửa bên ngoài phòng khách có một người đang hút thuốc lá dưới đèn.
Cô co mình thành một cục, chôn kín ở trong chăn, khóe mắt chậm rãi rịn ra nóng bỏng chất lỏng.
Nghiêm Khuynh, em rất nhớ anh.
Xin anh nhất định.
Nhất định phải.
Nhất định phải chờ em.
***
Đợi an phận thủ thường ở trong "nhà" xa lạ đến ngày thứ ba thì hình như Chúc Ngữ buông lỏng cảnh giác.
Vưu Khả Ý có thể không nói tiếng nào từ sáng đến tối, xem ti vi, đọc sách, ăn cơm, tắm, ngủ. . . . . . Cô ngoan giống như người máy không có sinh mạng, làm tất cả những chuyện khiến mẹ an tâm.
Đêm hôm ấy, cô núp ở trong chăn nhắm mắt không nhúc nhích giống như đang ngủ, sau đó ngoài cửa có tiếng bước chân nhỏ nhẹ. Chúc Ngữ dùng chìa khóa chậm rãi mở khóa ra, hình như đang xác nhận rốt cuộc cô ngủ chưa.
Vưu Khả Ý nằm ở trên giường không nhúc nhích, không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào.
Sau đó cánh cửa kia lại từ từ khép lại.
Giây phút nghe được khóa cửa lại bị khóa một lần nữa, cô mở mắt ra, im hơi lặng tiếng đi tới cạnh cửa, dính lỗ tai vào trên cửa.
Ngoài kia truyền đến tiếng Chúc Ngữ nhỏ giọng gọi điện thoại, lướt qua đêm khuya yên tĩnh đã tới trong tai Vưu Khả Ý vô cùng rõ ràng.
Bà nói rất nhiều, có phiền não lo lắng oán giận, báo lại động thái mấy ngày gần đây của Vưu Khả Ý với đối phương, oán trách Vưu Khả Ý vì chuyện này mà chuyện vào đoàn văn công bị chậm trễ, rất dễ nhận thấy, đối phương là người Vưu Khả Ý quen thuộc.
Cô vẫn nín thở nghe âm thanh ngoài cửa, cho đến khi Chúc Ngữ nói ra một câu như vậy: "Mặc kệ em dùng cách nào, chị nhất định phải làm cho Nghiêm Khuynh ngồi tù."
Từng câu từng chữ rất nhẹ, lại làm toàn thân Vưu Khả Ý cứng đờ, ngay cả huyết dịch cũng phải đông lại.
Giọng nói kia vẫn còn tiếp tục: "Em không cần nói với chị rằng cậu ta không có chứng cớ phạm tội, chị cũng không tin một tên côn đồ lách chỗ trống của luật pháp thì không tìm được một chút nhược điểm nào. E, nói cậu ta giấu ma túy cũng được, nói cậu ta tập hợp đám đông ẩu đả cũng tốt, bây giờ không được, liền tạo cơ hội để cho cậu ta phạm tội, chỉ cần một ngày cậu ta vẫn còn ở thành phố C, chị cũng nhất định phải tận mắt thấy cậu ta bị tóm . . . . . ."
Lượng tin tức như vậy làm Vưu Khả Ý không thể động đậy.
Cô đứng tại chỗ, từ từ giơ tay lên, sau đó cố gắng bưng kín miệng mình.
Cô nằm mơ cũng không ngờ, người phụ nữ ngoài cửa kia vì đạt được mục đích của mình, thế nhưng không chừa thủ đoạn nào đến nước này!
Tại sao cô có thể có người mẹ này?
Tại sao mẹ của cô lại biến thành bộ dạng này?
Hình như người bên đầu kia điện thoại không đồng ý với cách làm của Chúc Ngữ, bà vội vàng giải thích một đống lớn, cuối cùng nghẹn ngào nói: "Chí Thành, chị van em, em coi như chị đáng thương đi. Chị đã mất đi một đứa con gái rồi, thật sự không thể ngay cả đứa còn lại cũng mất đi. . . . . . Nếu em không muốn không tuân theo đạo đức nghề nghiệp thì chị không buộc em, nhưng cậu ta là một tên xã hội đen, em liên tục bắt cậu ta vào cục cũng không được sao? Chị không yêu cầu bắt giam cậu ta cả đời, bắt giam một hai năm cũng có thể chứ? Thời gian một năm hai năm không dài, nhưng ít nhất có thể khiến Khả Ý tỉnh táo lại, thấy rõ ràng là có phải con bé thật sự muốn đợi một tên côn đồ ngồi tù hay không? Chỉ cần Khả Ý dẹp suy nghĩ này, chị thật sự không cầu gì khác. . . . . ."
Càng nói về sau, bà định giở trò ngang ngược: "Nếu em cũng không chịu giúp chị như thế, chị chỉ có thể cầm dao đi chém cậu ta, hoặc là chị giết cậu ta, kết thúc mọi chuyện, em bắt chị ngồi tù; hoặc là cậu ta giết chị, em giúp chị hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của chị, nhốt cậu ta vào tù, cứu con gái của chị ——"
Tiếng nói dừng lại, có lẽ là bị người đối diện thô bạo cắt đứt.
Chúc Ngữ nhỏ giọng nức nở, ý vị nói lúc này không có biện pháp, cuối cùng từ từ ngừng lại, nói: "Thời gian của chị không nhiều lắm, trước khi chị mang Khả Ý về, em nhất định phải xử lý tốt tất cả giúp chị."
Trò chuyện bỏ dở, không có âm thanh trong phòng khách.
Vưu Khả Ý chậm rãi ngồi xổm xuống, xuyên thấu qua áo ngủ thật mỏng, sống lưng và cánh cửa lạnh lẽo kề nhau.
Cô che miệng, một chút âm thanh cũng không phát ra, nhưng trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ ——
Nhất định phải nói cho Nghiêm Khuynh.
Cô tuyệt đối không thể để Nghiêm Khuynh gặp chuyện không may!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]