Vưu Khả Ý nhìn bộ dạng anh cau mày, hỏi một câu: "Thế nào? Trà uống không ngon?"
Anh lắc đầu một cái, "Uống ngon, chỉ có điều chát quá."
Vưu Khả Ý lại đứng dậy, "Có thể là mấy năm nay khẩu vị của anh thay đổi, không sao, thời gian dài, dù sao con người đều sẽ có chút thay đổi, em đi rót cho anh ly trà sữa."
Cô bưng ly trà của anh lên, cổ tay mảnh khảnh lại bị người ta bắt được.
Cô dừng động tác lại, quay đầu lại nhìn anh, lại ngã vào trong đôi mắt sâu không thấy đáy, sôi trào mãnh liệt kia.
"Vưu Khả Ý, anh không thay đổi."
Giờ khắc này, thời gian tĩnh lặng, Vưu Khả Ý nhìn gương mặt gần như biến thiên của anh, nhưng chỉ yên lặng nhìn, rốt cuộc bình tĩnh và không sợ hãi một phút trước biến mất.
Cô hỏi từng câu từng chữ: "Khi ở hành lang triển lãm tranh, tại sao anh làm ra vẻ không biết em?"
"Bởi vì anh cho rằng em và Chương Nhuận Chi đang quen nhau, do ghen tỵ, chỉ muốn làm chuyện quyết liệt chút để nhìn phản ứng của em."
"Vậy khi em lao ra cửa, tại sao anh không đuổi theo?"
"Anh đuổi theo, kết quả. . . . . ." Cổ họng anh nghẹn, khó khăn nói, "Kết quả nhìn thấy em tựa vào trên bả vai của anh ta."
Vưu Khả Ý nhìn thẳng vào anh, khí thế bức người nói: "Anh cũng chỉ có một chút lòng tin đối với em như vậy sao? Trở lại sau nhiều năm như vậy, kết quả mới lần đầu tiên gặp lại, cũng bởi vì nhìn thấy một cảnh tượng khiến cho anh ghen tỵ, anh có thể không nói tiếng nào mà ném em lần nữa rồi hả?"
Nghiêm Khuynh nhắm mắt lại, khi mở mắt thì nhỏ giọng nói: "Không phải lần đầu tiên."
Vưu Khả Ý không lên tiếng, chân mày hơi nhíu lại.
Anh cười khổ giải thích: "Lần đầu tiên gặp mặt là ở trong nhà hàng Tây, em và Chương Nhuận Chi chuyện trò vui vẻ ăn bữa cơm, anh nhìn từ xa, nhưng không có chỗ trống nhúng tay vào."
Nét mặt của cô bỗng hơi ngừng trệ, sau đó khó tin nhìn anh.
Lại là ngày đó?
Anh đã nhìn thấy cô vào ngày đó?
Dừng chốc lát, cô lại hỏi: "Nếu anh cho rằng em và Chương Nhuận Chi quen nhau, thì tại sao anh trở lại tìm em?"
"Anh cho rằng em đã tìm được người có thể dựa vào, liền quyết định rời khỏi nơi này —— vốn cũng chỉ vì em mới trở về, nhưng em đã không cần anh, anh cũng không cần thiết ở lại, nhưng lúc gần đi anh nghe được một tiết mục radio ở trên xe taxi . . . . ." Anh nhìn vào ánh mắt của cô, giống như cũng nhìn vào linh hồn của cô.
Vưu Khả Ý lại vẫn hỏi tiếp: "Nếu như anh không nghe được tiết mục đó thì sao?"
Nếu như không nghe được, có phải anh sẽ vĩnh viễn rời khỏi nơi này hay không, bởi vì một hiểu lầm mà bỏ lỡ suốt đời sao?
Nghĩ như vậy, trái tim của cô co rút nhanh một hồi, hơi sức toàn thân đều bị người ta rút sạch, tay chân rét run.
Nghiêm Khuynh lại lắc đầu một cái, cười khổ mà nói: "Anh quá tự ti, tự ti đến mức không chính miệng hỏi em một câu, liền cho rằng vị trí của chính mình đã bị người khác thay thế. Nhưng Vưu Khả Ý, anh có thể xác định chỉ có một sự thật, đó chính là cho dù hiểu lầm thế nào, anh cũng không thể nào thật sự để em xuống."
". . . . . ."
"Có lẽ hôm nay bay đi, ngày mai sẽ lại chưa từ bỏ ý định mà bay trở về."
"Vậy nếu như ngày mai anh vẫn cho rằng em và Chương Nhuận Chi quen nhau thì sao?"
"Vậy thì ngày mai bay đi, ngày mốt lại bay trở về."
". . . . . ."
"Nếu như ngày mốt vẫn hiểu lầm, vậy thì ngày mốt bay đi, qua một ngày nữa lại bay trở về."
Loại lời nói ngây thơ lại không có chút ý nghĩa nào này nói ra từ trong miệng của Nghiêm Khuynh, lại mang theo mười phần nghiêm túc và chân thành, cô biết anh nghiêm túc, mặc dù không có dũng khí để chính miệng hỏi cô một câu, nhưng anh chính là không bỏ được cô.
Cô buồn cười, lại có chút chua xót vì anh, nhưng vẫn hỏi một câu: "Vậy nếu như anh phát hiện em thật sự quen với anh ấy thì sao?"
Anh nhướng mày, sắc mặt chợt trở nên hơi khó coi, sau đó có chút lạnh lùng nói: "Cho anh ta tiền, để anh ta rời khỏi em."
"Anh ấy rất có tiền." Đây là câu trả lời của Vưu Khả Ý.
"Vậy thì tìm người phụ nữ đẹp hơn em rất nhiều lần đến hấp dẫn anh ta, để cho anh ta lạc lối."
"Anh ấy không nhìn bề ngoài thì sao?"
Nghiêm Khuynh nhẫn nhịn, cuối cùng chân mày nhíu chặt rồi lại giống như thỏa hiệp mà nói: "Vậy thì anh chờ."
"Anh chờ?"
"Chờ một ngày kia em hoa tàn ít bướm, anh ta chắc chắn sẽ có buông lỏng, một khi anh ta có buông lỏng, anh liền nhân cơ hội mà vào, hoành đao đoạt ái." Anh nói như đinh chém sắt, đến lúc này giống như chút kiên nhẫn cuối cùng cũng khô kiệt, vì vậy anh ngẩng đầu lên khóa ánh mắt của Vưu Khả Ý, có chút chấp nhận hỏi, "Em còn có bao nhiêu vấn đề muốn hỏi? Lúc nào thì em mới bỏ qua chuyện làm một quyển 《 Mười vạn câu hỏi vì sao 》?"
* hoa tàn ít bướm: ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá
Rốt cuộc sự tỉnh táo của Vưu Khả Ý sụp xuống, xụ mặt u oán nói: "Nghiêm Khuynh, từ khi anh bắt đầu vào cửa, em đang đợi anh làm một số chuyện sớm nên làm ở ngày gặp lại đó, kết quả vấn đề em có thể nghĩ tới cũng sắp hỏi xong, anh vẫn còn tỉnh táo than thở với em ở nơi này. Anh không thể trực tiếp cho em một cái ôm, không cần lãng phí nước miếng của em nữa hay sao?"
Nét mặt Nghiêm Khuynh rõ ràng hơi ngừng trệ, đôi môi khẽ nâng lên nụ cười ngây ngô rất hiếm thấy, nhưng ngay sau đó anh tìm ý thức trở về, không còn do dự chút nào mà kéo Vưu Khả Ý vào trong ngực.
Dĩ nhiên, trừ ôm theo lời Vưu Khả Ý ra, anh còn ra vẻ khôn ngoan mà cúi thấp đầu ngăn miệng của tiểu thư mười vạn câu hỏi vì sao lại.
Vì vậy từ nay về sau cũng không còn mười vạn câu hỏi vì sao, chỉ có 365 ngày mà sáng sớm mỗi ngày tỉnh lại đều có em làm bạn.
Bốn năm bảy tháng, mỗi ngày anh tỉnh lại mở mắt ra thì suy nghĩ đầu tiên chính là, vì một ngày kia khi tỉnh lại có cô ở bên cạnh, anh còn cần phải đi bao nhiêu bước, phấn đấu bao nhiêu ngày.
Đây là một khoảng thời gian rất dài đến nỗi không có cách nào đếm kỹ lại không dám nhớ tới nữa, rất dài đến nỗi tim của anh giống như tồn tại ở trong đống lửa khổ sở nung nấu đến sau khi thành tro thì rốt cuộc mới chết lặng. Nhưng bởi vì cô, bởi vì rốt cuộc chờ đến một ngày này, cho nên anh cũng sẽ không có gì đáng để oán trách.
Đôi mắt Vưu Khả Ý ướt át ngẩng đầu lên hỏi anh: "Nghiêm Khuynh, anh đi tới hôm nay như thế nào?"
Anh cũng không phải một người đàn ông giỏi biểu đạt, rất nhiều chuyện đều chỉ thích để ở trong lòng. Cho nên bốn năm bảy tháng khổ cực này cũng không có chuyện gì để nói, anh chỉ cúi đầu nhẹ nhàng nói một câu ở bên tai cô.
"Nhớ em. Mỗi một ngày anh đều rất nhớ em, sau đó cứ nghĩ như vậy đến hôm nay."
***
Hey, bạn nhất định từng nghe rất nhiều câu chuyện tình yêu cảm động chứ?
Khoảng cách thời gian cũng không cắt đứt tình yêu được, thiên tai cũng không chia lìa tình yêu được, sáng chiều chung sống cũng vĩnh viễn không thay đổi bản chất của tình yêu, tóc trắng xoá còn có thể nắm tay nhau mà chết . . . . . . Chuyện xưa như vậy rất nhiều, tình yêu của bọn họ đều có thể làm cho người ta rơi lệ hoặc là bật cười.
Thế nhưng giờ khắc này, nếu như nhất định phải định nghĩa cho chuyện xưa này, có lẽ chỉ cần hai câu.
"Cô ấy đang chờ tôi."
"Anh sẽ quay trở về."
Trên giới này có rất nhiều chuyện không cần ngôn ngữ để miêu tả, ví dụ như mặt trời mọc mặt trời lặn, ví dụ như năm tháng thay đổi, ví dụ như yêu. Bởi vì tất cả tình cảm khắc sâu nhất đều giấu ở trong xa cách nhìn như không hẹn rồi lại không hẹn mà cùng chờ đợi, bất kể thời gian dài ngắn, từ đầu đến cuối có thể giữ lại không thay đổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]