Chương trước
Chương sau
Ngụy Thời không nói chuyện, mấy trường hợp quan trọng như thế này, đương nhiên cần người nắm tay bự ra mặt, quả nhiên, người họ Mã không phụ sự mong đợi của mọi người, đi lên phía trước một bước, “Nơi mà người Mã gia ta muốn đi, không kẻ nào dám ngăn cản. Mi chẳng qua chỉ là người thủ mộ, không cần vội vàng tìm đến chết như thế.”

Giữa núi rừng hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng vụn vỡ, là gió to thổi đứt nhánh cây, hoặc là tuyết đọng đè gẫy cành khô, đoàn người bước sâu bước cạn đi trên đường núi, ánh sáng đèn pin quơ tán loạn trong trừng, đồng thời còn có tiếng thở hồng hộc của người đi đường người phát ra.

Ngụy Thời bẻ một nhánh cây làm gậy, trong núi ngay cả nơi nghỉ chân tìm mãi cũng chẳng có, chỉ có thể ngược tuyết tiếp tục đi tới, cố gắng thở, đi từng bước một, song, đường núi vốn  gập ghềnh ngược dốc khó đi, đi hơn bốn giờ sau, đường mới dần dần bằng phẳng.

Dưới cái nón tơi bự thiệt bự, Ngụy Thời nhìn thoáng qua Ngụy Hân đi ở phía trước.

Đừng nghĩ bây giờ cậu không biết chuyện,  không ngờ đi đường núi còn thoải mái hơn anh nhiều.

Bởi vì xác sống không mắc phải vấn đề thiếu thể lực, cả đám bọn họ đều vô tri vô giác, sức lực lớn vô cùng, chỉ có điều, nếu đụng phải vật cản đường, gặp khó khăn, bọn họ lại không biết tránh đi, dễ dàng bị vấp hoặc rơi xuống hố, lúc đó thì nguời đưa thi ở phía trước phải quay đầu kéo bọn họ ra.

Còn Ngụy Thời chính là người theo sau dọn dẹp.

Người họ Mã nói, ông bận coi đường phía trước nên chẳng thể quản được phía sau,  chuyện này liền để Ngụy Thời làm.

Nắm tay nào bự hơn thì người đó là lão Đại, Ngụy Thời đành phải đáp ứng.

Tuyết rơi suốt đêm không ngừng, đây là trận tuyết lớn vài năm khó thấy được một lần, bởi vì tuyết phản quang, hừng đông đến sớm hơn so với ngày thường, Ngụy Thời bận rộn cả một đêm, mệt cả một đêm, hiện tại toàn thân xìu như cành cây đọng tuyết bên cạnh, đụng nhẹ một chút, liền rụng rào rào.

Ngay lúc Ngụy Thời không thể kiên trì không nổi nữa thời điểm, xa xa phía trước thấy có một vách núi.

Vách núi kia đột nhiên xuất hiện ngày trong tầm nhìn, mỏm núi xanh đen, trơn bóng, cây chẳng có mà cỏ cũng không, chỉ có mấy cây tùng, bách lưa thưa trên đỉnh núi.

Nhìn thấy vách núi này, tốc độ người dưỡng thi Mã gia rõ ràng nhanh hơn.

Ngụy Thời mừng rỡ, tinh thần cũng được nâng lên, lê chân nhìn những thi thể nọ theo sát phía sau.

Ánh sáng hy vọng ngay ở phía trước, sắp được giải thoát rồi.

Đi đến gần mới phát hiện, dưới vách núi có một sơn động rộng rãi, tối như mực, không biết dài ngắn, người dưỡng thi bước nhanh vào trong sơn động, toàn thân Ngụy Thời ẩm ướt, nếu sơn động này không có gì, ít nhất cũng có thể tránh gió tuyết, cho nên anh không chút do dự, đi theo vào sơn động.

Trong sơn động mặt dĩ nhiên là đưa tay không thấy được năm ngón.

Lúc này, đèn pin vốn dùng cả đêm giờ ánh sáng cũng mỏng manh chớp tắt, xem ra pin sắp hết, ngay cả phản quang từ tuyết bên ngoài so ra còn sáng hơn, lúc này, hai tiếng xoẹt xoẹt truyền tới từ người dưỡng thi Mã gia, sau đó một ngọn lửa màu vàng sáng lên từ tay ông ——ông ngược lại chuẩn bị đến chu toàn.

Sơn động này rất sâu.

Bên trong có lối đi giăng khắp nơi, bốn phương thông suốt, nương theo chút ánh sáng, Ngụy Thời sắc bén phát hiện trên vách tường có một số dấu vết, nơi này đã từng có không ít người tiến vào, người dưỡng thi đột nhiên vươn tay  sờ sờ trên vách tường, khi chạm tới một chỗ bị trũng xuống, ông móc ra từ trong đó một cây đèn làm từ ngô đồng, rồi dùng bật lửa sắp cháy gần hết trong tay đốt cây đèn kia lên.

Cây đèn ngô đồng có một cái chụp phủ đầy bụi bọc bên ngoài.

Người dưỡng thi Mã gia dùng tay áo ướt sũng chùi qua loa, mang theo đèn, tiếp tục đi về phía trước.

Bên trong động có gió mạnh nhỏ như sợi tóc thổi qua, âm khí cùng ẩm ướt đều nặng, Ngụy Thời đi theo, yên lặng không nói, phía sau anh còn có tiếng lê bước, đó là Đinh Mậu Thụ. Ước chừng đi thêm mười mấy phút đồng hồ, qua bốn đường rẽ, người dưỡng thi dẫn đường phía trước rốt cục ngừng lại.

Ngụy Thời trong lòng đã sớm không ngừng kêu khổ, ân cần  hỏi thăm mười tám đời tổ tông của người dưỡng thi vô số lần.

Nơi bọn họ đến là một hang đá vôi hình nửa vòng tròn, chiều rộng vài chục trượng, chiều dài bằng nửa chiều rộng, cao cỡ ngọn núi, bên trong hang đá vôi nơi nơi đều là thạch nhũ cột đá, còn có thể nghe được tiếng nước ào ào, cách hang không xa hẳn là có chỗ nước ngầm.

Mười một cổ thi thể kia từng người từng người bước vào hang, dựa vào tường song song đứng.

Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, Ngụy Thời cảm thấy xương cốt toàn thân mình sắp rã rời hết rồi, anh đặt mông ngồi bên cạnh một cái gò nhìn giống măng đá, thở hồng hộc, ngồi được một lát, anh đã không thể yên được nữa, rất lạnh.

Ngay tại lúc Ngụy Thời đứng lên đi tới đi lui, cạnh người dưỡng thi vẫn luôn lẳng lặng ngồi gần đó đứng lên, dùng thanh âm như mài đá nói, “Tốt lắm, tuyết bên ngoài ngừng rồi, bây giờ chúng ta đi tới cổ mộ đó.”

Nói xong, ông cũng không hề rung chuông, trực tiếp tiến về phía trước.

Chẳng lẽ người dưỡng thi định để những thi thể đó ở nơi này? Ngụy Thời trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Nhưng mà dù cho người dưỡng thi tính toán an bày những thi thể đó như thế nào thì cũng không hề can dự tới anh, cho dù có một cái xác không cẩn thận dở chứng thì người đau đầu chẳng phải anh, Ngụy Thời cầm lấy “cây gậy” đặt ở bên cạnh, dẫn Ngụy Hân đi theo.

Hiển nhiên, người dưỡng thi quyết định đi cổ mộ trước, rồi mới về Mã gia núi Bình Long.

Bọn họ ra khỏi sơn động, quả nhiên tuyết đã ngừng, thảm tuyết trắng bạc bao phủ lấy mọi thứ, không khí rất lạnh, ba người một xác men theo con đường nhỏ đến đỉnh núi, Ngụy Thời đón gió dõi mắt trông về phía xa, dãy núi trùng điệp, núi lớn hợp với núi nhỏ, núi Bình Long này nghe đâu là từ xác của một ác long thời thượng cổ hóa thành, đỉnh núi lớn nhỏ này chính là xương từ lưng của nó, nghe Từ lão đầu nói qua, Mã gia dựng nhà ngay trên đầu ác long, “Chân đạp đầu rồng, uy phong thật lớn, cũng không sợ tổn phúc, bị sét đánh.” Lúc ấy Từ lão đầu đảo mắt nói.

Tuy rằng không phải là hiếm thấy, nhưng lại có nét riêng biệt.

Ngụy Thời lưu luyến nhìn một lần cuối cùng.

Nửa đường, vừa đi vừa ăn bữa sáng đơn giản, kỳ thật là mang trên người hai bịch bánh bích quy còn có một chai sữa chua, lúc chất lỏng lạnh lẽo chảy vào yết hầu, Ngụy Thời rùng mình hai lần. Người là do luyện tập mà thành, Ngụy Thời lau miệng, cảm thán một tiếng, hồi trước, anh nào biết sức “chịu đựng” của mình hóa ra lại cao như vậy, bị tra tấn như thế mà còn có thể mạnh như rồng như hổ, ngay cả cảm mạo cũng không có, tinh thần phấn chấn giống như hít ba cân thuốc phiện.

Nói ra, ai thèm tin.

Đường núi càng ngày càng bằng phẳng, độ cao của những núi nhỏ nhấp nhô thấp dần so với mực nước biển.

Thật giống như từ lưng rồng đi tới đuôi rồng, phía sau chẳng có gì.

Chờ tới lúc bọn Ngụy Thời xuống núi, lại leo lên một đỉnh núi khác thì phát hiện phía trước là vùng đất bằng, còn có thể nhìn đến  khói bếp lưa thưa lượn lờ bay, giữa đám cây cối còn đọng tuyết chen lẫn vài căn nhà, nhìn qua thật giống như là một bức tranh thuỷ mặc. Ngụy Thời khẩn thiết muốn tới những nhà đó xin nghỉ một chút, ít nhất có thể cho anh uống một ngụm nước ấm, nhưng trên con đường nhỏ phía trước lại đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Kẻ đó đột ngột xuất hiện như thế, lẳng lặng đứng ở giữa đường.

Vẫn không nhúc nhích, giơ một cây dù kiểu xưa làm bằng vải dầu đen lên, mặt dù rất lớn, che cả nửa người trên của người kia, mới đầu, Ngụy Thời còn cho rằng đó là người rời nhà sáng sớm đi ngang đường mà thôi, chỉ cần nhường đường là được, nhưng đến khi đoàn người Ngụy Thời đi đến càng lúc càng gần, người bung dù này vẫn chẳng mảy may di động.

Ngụy Thời cảm giác Ngụy Hân vẫn luôn thành thật nghe lời đi bên cạnh mình, đột nhiên giật giật nhè nhẹ.

Ngụy Thời nhanh chóng xoay người, nắm chắc Ngụy Hân, lại vội vàng lấy một lá bùa từ trong túi ra tính dán lên người Ngụy Hân, người chặn đường này này có vẻ cổ quái, trên người âm khí nặng nề, khó trách khiến Ngụy Hân bắt đầu xao động không yên.

Một giọng nói đơn điệu vô vị từ dưới dù truyền tới, “Các người không thể tiến về phía trước.”

Ngụy Thời không nói chuyện, mấy trường hợp quan trọng như thế này, đương nhiên cần người nắm tay bự ra mặt, quả nhiên, người họ Mã không phụ sự mong đợi của mọi người, đi lên phía trước một bước, “Nơi mà người Mã gia ta muốn đi, không kẻ nào dám ngăn cản. Mi chẳng qua chỉ là người thủ mộ, không cần vội vàng tìm đến chết như thế.”

Người họ Mã kia có cần phải lớn lối kiêu ngạo như vậy không, khiến người khác nghe xong đã muốn đánh người?

Thủ mộ?

Chẳng lẽ là bọn họ là người thủ mộ của cổ mộ kia?

Đây quả thật là sự  phát triển ngoài ý muốn.

Ngụy Thời lập tức xoay người nhìn về phía Đinh Mậu Thụ vẫn một mực yên lặng theo ở phía sau, hắn không hề nhắc tới chuyện này, gương mặt tái nhợt của Đinh Mậu Thụ mang theo chút kinh ngạc, Ngụy Thời cảm thấy cái ngạc nhiên này không giống như giả bộ, nói cách khác lần trước lúc hắn đến trộm mộ,  người thủ mộ này cũng không có xuất hiện?

Còn bảo là thủ mộ, không phải quá vô trách nhiệm hay sao.

Người thủ mộ nọ từ từ giương cây dù vải dầu lên cao một chút, lộ ra gương mặt bên dưới, hóa ra là một bà lão, vóc dáng cao gầy, cả đầu bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, trong miệng thiếu mất mấy cây răng, nói chuyện có phần lọt gió, bà phá lên cười ha ha ha, ác độc nguyền rủa, “Các người không nghe lời, đều sẽ chết, sẽ chết, ha ha ha ha ha…” Điên khùng cười một trận xong, bà giơ dù, chậm rãi rời đi.

Như vậy đã xong?

Ngụy Thời đối với cái kết quả “An bình” này có chút không bình tĩnh được, anh còn tưởng rằng nhất định sẽ có một trận ác đấu, người thủ mộ này cũng dễ bị đuổi quá chứ? Mắt mở trừng trừng nhìn bà lão dần dần biến mất trên đường nhỏ, không thấy bóng người, Ngụy Thời quay đầu nhìn về phía người dưỡng thi.

Gương mặt giống vỏ cây khô của ông ta vẫn là nhìn không ra bất luận điều gì như thường.

Nhưng mà Ngụy Thời ở chung với ông ta vài ngày, cũng thăm dò giao tiếp với ông già tiếp xúc với tử thi lâu ngày riết giống tử thi này rồi, biết ông ta cũng chẳng kiêu ngạo như lúc nói chuyện ban nãy, mà ngay từ lúc bắt đầu vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng phòng bị, thần kinh bị kéo căng ra.

Lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người dưỡng thi lo lắng như vậy.

Đến dưới chân núi, người dưỡng thi để Đinh Mậu Thụ chỉ đường.

Đinh Mậu Thụ đối với nơi này rất quen thuộc, Nhưng mà tuyết lớn phủ núi, địa hình thay đổi chút xíu, hắn nhìn một lúc sau, mới tìm được đường đi vào hồi trước, ngọn núi này đối sáng, khiến cho khu vực bên trong núi nhìn giống như miệng ao không lớn không nhỏ, nơi nơi rậm rạp, nhiều thứ không biết tên sinh trưởng không biết sinh trưởng, trên mặt đất chồng chất bao nhiêu cành khô lá úa, cây cối dây leo giấu đi sơn động —— nơi đó chính là cửa vào cổ mộ.

Chỗ này thực không bình thường, cổ mộ thường sẽ không xây trên những nơi như thế này, người xưa vốn rất chú ý phong thuỷ mộ địa, chỗ này tuy rằng nói là nằm trên long mạch nhưng cũng đã là đuôi rồng chẳng dính được miếng long khí, đã vậy bốn phía còn bị vây quanh, âm khí bế tắc, giống như đại hung, xây dựng mộ địa nơi này, trừ phi là cực kỳ hận con cháu đời sau, muốn cho bọn họ cả đời phải trôi giạt khắp nơi, khốn đốn thất vọng, thậm chí là huyết mạch đoạn tuyệt.

Có thể chôn mồ mả ở chỗ này, ắt phải có mục đích, cũng không phải người bình thường.

Địa phương bí mật như vậy cũng có thể tìm được, trộm mộ thật sự là môn “Kỹ thuật sống”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.