Editor: Quỷ Bà
Beta: Katherine Kim
Trên hành lang yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân dồn dập và tiếng gào thét của Ngụy Thời, tiếng hồi âm vang vọng khắp nơi, nhưng hai người đó vẫn làm ngơ, tiếp tục đi về phía trước, Ngụy Thời nôn nóng, cảm giác của cậu lúc này rất lạ, nếu Ngụy Hân thật sự đi theo gã, thì có khả năng... sẽ chẳng bao giờ quay về nữa.
Ngụy Thời sợ hãi, run rẩy cầu xin Ngụy Hân "Ngụy Hân, dừng lại, đừng đi nữa."
Ngụy Hân rốt cục cũng nghiêng đầu, hai mắt nhắm nghiền rồi từ từ hé mở, Ngụy Thời phải hít sâu một hơi, đôi mắt Ngụy Hân chỉ còn trơ hốc, chẳng còn tròng mắt. Con mắt đen ngòm xoáy thẳng vào Ngụy Thời.
Ngụy Thời bị dọa đến nổi da gà, bước lùi về sau, Ngụy Hân nhìn cậu một lát mới quay đầu đi tiếp, mà gã đàn ông bên cạnh nó, đã biến thành bóng trắng mơ hồ thay vì chiếc áo bệnh nhân xanh, lẫn vào đám sương mù chẳng biết xuất hiện từ bao giờ, đến đầu gối cũng không nhìn rõ.
Nhưng Ngụy Thời cảm giác gã như không có chân.
Ngụy Thời rất sợ, song chẳng thể nào cứ trơ mắt nhìn Ngụy Hân bị người ta mang đi như vậy, vì thế cậu thu hết can đảm đuổi theo, đúng lúc này, đột nhiên có vài người chui ra từ vách tường chắn trước mặt Ngụy Thời.
Trong đó có một người đàn ông trung niên, mặc đồ đen, khuôn mặt khô đét sạm đen không chút máu, như được khắc bằng gỗ, con ngươi nằm cố định giữa hốc mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quy-vi-the/3013383/quyen-3-chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.