“Mẫu thân!” Ngu Quân Diệp sợ hãi kêu, thất thần, trơ ra nhìn Hoa Ẩn Dật, Ngu Diệu Sùng hét lên một tiếng “Ẩn Dật”, lao về phía Hoa Ẩn Dật.
Đây mới là Ẩn Dật của ông ta, thì ra Ẩn Dật vẫn thế, Ngu Diệu Sùng nhìn qua hàng mi dày rũ xuống dung nhan tuyệt sắc vô song, trong lòng vỡ thành từng mảnh, chua xót, xấu hổ trào dâng mãnh liệt.
“Ồ?” Triều thân vây tới, có người nói: “Bảo sao đệ nhất mỹ nhân vang danh Giang Ninh lại thành kẻ quái dị, thì ra là vậy.”
Hoàng đế nhìn da mặt trong tay thái y, môi nở nụ cười lạnh, hắn đã nghĩ ra một cách khiến Trình phu nhân dằn vặt suốt quãng đời còn lại, sống không bằng chết.
Thái y nói không dò được mạch đập, không tài nào cứu được nữa.
Buổi tảo triều vì chuyện này mà tan sớm, Ngu Quân Diệp ôm thi thể mẫu thân ra đại điện, Ngu Diệu Sùng ngây ngốc nhìn theo, vừa rồi ông ta muốn ôm Hoa phu nhân, nhưng bị nhi tử đẩy ra, nhi tử nói tang sự của thân nương y sẽ được y phát tang ở phủ công chúa, không cần làm phiền Ngu gia.
Trình phu nhân hồn bay phách lạt thất thểu đi theo Ngu Quân Diệp, lúc ra đến cửa thì có thái giám đuổi theo.
“Trình phu nhân, hoàng thượng sai nô tài truyền cho ngài một câu.”
“Hoàng thượng vốn nói rằng: sở dĩ trẫm buông tha Trình Sâm là bởi vì, Trình Sâm và Hoa phu nhân đã hôn mê giống nhau, khuôn mặt hiện tại không phải tướng mạo ban đầu của ngài ấy.”
Vì sao hoàng đế phải sai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/1522239/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.