Chương trước
Chương sau
Ngu Quân Duệ đồng ý để Diệp Tố Huân giúp đỡ Trình Sâm dò xét Hoa phu nhân, hai người tạm thời không lộ diện, Ngu Diệu Sùng xưa nay chẳng hề để ý bọn họ, cũng không nhận ra đã mấy ngày Ngu Quân Duệ chưa về nhà, hiện tại ông ta còn đang căm uất: Lưu Uyển Ngọc sảy thai rồi, cái thai là một đứa bé trai đã thành hình, đó là con của ông ta!
Lưu thị cũng hối đứt ruột, mấy ngày nay bà ta bị tẩu tử chỉ trán mắng mỏ nhiều lần, bà ta hơi hối hận, ngày ấy phát hiện Lưu Uyển Ngọc có máu sau khi sai người cứu cô ả từ dưới nước lên, thì không nên đưa tới Trình gia mà phải tranh thủ thời gian mời huynh trưởng đến cứu mới phải đạo.
Ngày ấy, Lưu Uyển Ngọc bị đưa đến Trình gia, Trình phu nhân vốn muốn bắt thóp cô ả, thấy khuôn mặt Lưu Uyển Ngọc trắng bệch, hỏi thì biết cô ả mới về từ Ngu phủ, liền châm chọc khiêu khích một trận.
Trước khi rơi xuống nước, Lưu Uyển Ngọc thấy Ngu Quân Duệ và Diệp Tố Huân huynh huynh muội muội, sau đó Diệp Tố Huân ầm ĩ một trận với Ngu Quân Duệ, nhưng cô ả không biết, trong lòng lửa giận khó dập, lại thêm Trình phu nhân buông lời nhục nhã, nhất thời bụng đau như xoắn lại, muốn sai a hoàn đi mời phụ thân mình, Trình phu nhân thấy cô ả có dấu hiệu sảy thai, dĩ nhiên không đồng ý, trái lại càng lớn tiếng chửi rủa. Trình Phủ biết Lưu Uyển Ngọc tới Ngu phủ, trong lòng không thoải mái, cũng không giúp Lưu Uyển Ngọc nữa.
Lưu Uyển Ngọc xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, người run lên một cái, nhào người lên định đập Trình phu nhân.
“Phản rồi à!” Trình phu nhân nghiêng người, tránh khỏi Lưu Uyển Ngọc, lớn tiếng mắng: “Con tiện nhân này! Dám ra tay đánh ta?”
Trình phu nhân khoát tay ra lệnh, người hầu trong nhà họ Trình tiến lên giữ Lưu Uyển Ngọc không cho nhúc nhích, từng cú đấm, đá không ngừng rơi xuống người cô ả.
Lưu Uyển Ngọc bị nhiễm lạnh sau khi rơi xuống nước, lại thêm không khống chế được cảm xúc, hơn nữa còn bị đánh, bụng đau đớn như bị người rạch ra, chỉ trong nháy mắt, phía dưới máu tuôn như nước.
Đứa bé không còn, Lưu Uyển Ngọc vốn có thể mượn chuyện này khiến Trình Phủ thương tiếc, sửa trị Trình phu nhân, ai ngờ Trình phu nhân cũng chẳng phải loại người hiền lành, thấy khối thịt bị sảy đã được khá nhiều tháng, tức thì sai người mời đại phu trong y quán tới, đến lúc này, hài tử Lưu Uyển Ngọc mang trong bụng là của Ngu Diệu Sùng không thể giấu diếm nổi nữa.
“Lão gia, ả đàn bà này rõ ràng mang dòng giống Ngu gia, lại lừa gạt chúng ta vào cửa nhà họ Trình, thật vô liêm sỉ, ai biết sau này ả ta còn làm gì xấu mặt Trình gia ta nữa, tuyệt không thể giữ lại.”
Lưu Uyển Ngọc trẻ trung lại xinh đẹp, thủ đoạn phong phú, sau này chỉ e sẽ leo lên đầu mình ngồi, Trình phu nhân ép sát từng bước, muốn mượn cớ này đuổi Lưu Uyển Ngọc ra khỏi cửa.
Đã mang dã chủng, lại năm lần bảy lượt bịp bợm, hôm nay còn chạy tới Ngu gia, chắc lại về phóng đãng với Ngu Diệu Sùng hoặc Ngu Quân Duệ, Trình Phủ tuy tham luyến sắc đẹp nhưng lần này để mặc Trình phu nhân bới móc, ông ta cũng lựa chọn xem nhẹ và vứt bỏ Lưu Uyển Ngọc.
“Trình Phủ, nữ nhi ta nhất thời không tuân thủ phẩm hạnh con gái, nhưng cũng đã vào cửa nhà họ Trình, mong rằng ông cho nó một cơ hội.” Lưu phụ chạy tới kịp, nhưng không muốn đón Lưu Uyển Ngọc quay về nhà ngay lúc này, muốn đón, cũng phải đón khi không xảy ra chuyện, cần thời gian để kiếm cớ, tìm bậc thang, giữ được mặt mũi mới đón về.
Trình phu nhân sao chịu bỏ qua như thế, lớn tiếng chế giễu: “Ông không muốn đón nữ nhi về cũng phải, theo lí mà nói, lệnh thiên kim sảy mất đứa bé của Ngu gia, dĩ nhiên sức khỏe cũng nên ở nhà họ Ngu chăm sóc mới đúng, A Tân, tới Ngu gia báo tin, sai người nhà đó tới mà đón di nương nhà mình về.”
Nếu Ngu gia chịu chăm sóc cho Lưu Uyển Ngọc, ắt không đưa người về Trình gia, Lưu phụ không tài nào tìm muội muội mình lí luận, chỉ có thể cố sức nói mấy câu có ích, xin Trình Phủ giữ lại nữ nhi mình.
Trình Phủ là người không có chủ ý, Trình phu nhân lại không nhường dù chỉ một bước, kiên trì muốn Lưu phụ mang Lưu Uyển Ngọc đi, còn tuyên cáo, sau này, Lưu Uyển Ngọc không phải thiếp thất Trình gia nữa.
“Trình phủ, tốt nhất ông đừng có hối hận.” Để lại những lời này, Lưu phụ hầm hầm mặt mang Lưu Uyển Ngọc đi.
“Phu nhân, lão Lưu có mấy phần tin tưởng củ hoàng thượng, chúng ta làm vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Lưu phụ và Lưu Uyển Ngọc đi rồi, Trình Phủ mới sợ hãi, xoa xoa tay đi qua đi lại, tức giận nói: “Nếu không phải Sâm Nhi gặp chuyện không may, dựa vào lòng tin tưởng trăm phần của hoàng thượng với nó, mười lão Lưu chúng ta cũng chẳng cần sợ, đều tại Hoa phu nhân, sao có thể bóc trần thân thế của Sâm Nhi ngay chỗ thái hậu chứ? Sáng nay bà tiến cung với bà ta, lúc ấy vì sao bà không ngăn bà ta lại?”
“Cản muội ấy ư?” Trình phu nhân cười lạnh, đáp: “Người nói ra thân phận của súc sinh kia, là ta.”
“Cái gì?” Trình Phủ trợn mắt há hốc mồm, sau hồi lâu thì gầm lên: “Phu nhân, sao bà hồ đồ như thế? Sâm Nhi được lòng hoàng thượng đến cỡ nào, theo quan sát của ta, Khương Lang có sụp xuống thì vị trí kia ắt là của Sâm Nhi, bà...bà! Đây có khác gì vứt sạch vinh hoa phú quý trong tương lai chứ?”
“Là vinh hoa phú quý, nhưng cũng không khác gì đặt một thanh đại đao lên cửa nhà họ Trình, nếu ta không tố cáo, sau này có lộ ra, cả Trình gia đều phải chôn cùng, ông có hiểu hay không?”
“Cứ cho là vậy, nhưng chuyện đã chôn vùi bao nhiêu năm như thế, còn ai biết?” Trình Phủ ấp úng.
“Biết đâu vào một ngày nào đó, chuyện cứ thế lộ ra ngoài, ai biết trước được.” Trình phu nhân đáp trả lạnh như băng.
“Vậy sao lại để Hoa phu nhân nói ra?” Trình Phủ khó hiểu.
Sao lại để Hoa Ẩn Dật vạch trần? Trình phu nhân cười như điên, dưới ánh nhìn khó hiểu của Trình Phủ, vọt ra khỏi đại sảnh.
Trình phu nhân chạy vào Mộc Tuyết Cư, nhìn bức vẽ Hoa Ẩn Dật treo trên tường, khóc òa.
Mặc dù không phải thân sinh của bà, thậm chí còn hận Trình Sâm, vì y mà con ruột của mình bị tráo đổi, chết trong đấu tranh ở cung đình. Nhưng dù không thương, dù hận thì Trình Sâm cũng là đứa trẻ nhỏ trưởng thành từng bước, ngày qua ngày dần trở thành thanh niên phong thái vượt bậc, hai mươi mốt năm qua, tuy bà lạnh nhạt y, nhưng Trình Sâm lại thừa nhận trong im lặng, với bà chỉ càng thêm kính cẩn, chưa từng bất hiếu, vạch trần thân thế của Trình Sâm cho người ngoài, đó là đâm một nhát dao vào nơi trí mạng của y.
Trình phu nhân đúng là muốn khiến Trình Sâm không còn đường sống, bởi vì, bà phát hiện tư tình của Trình Sâm và Hoa Ẩn Dật.
Trình phu nhân không ngờ rằng, ý muốn bảo vệ Trình Sâm của hoàng đế lại đến nước này, Thái hậu đã có ý ban chết, thế mà hoàng đế lại nói: Nếu ban chết cho Trình Sâm thì ban luôn cho Hoàng đế ta đây một ly rượu độc.
Trình Sâm đã không thể chết, vậy chỉ có thể làm y hết hi vọng, Trình phu nhân bảo Hoa Ẩn Dật nói với bên ngoài, rằng chính bà nói ra thân thế của Trình Sâm.
“Thu Tuyền, muội không đồng ý đâu. Nếu Trình Sâm nghe tin muội bóc trần thân thế của y, thương tổn tạo nên cho y quá lớn rồi.”
“Tuyết Nghi, tỷ chỉ muốn tốt cho muội thôi, không để nó hết hi vọng, sao muội có thể kết thúc với nó? Muội nhẫn tâm nhìn Quân Diệp không ngẩng đầu lên được với người khác ư?”
“Muội không thể, Thu Tuyền, như vậy là giết Trình Sâm đấy.”
“Nó không quan tâm tiền đồ của Quân Diệp, phá hủy con đường làm quan của Quân Diệp, muội không đặt Quân Diệp trong lòng ư?”
“Muội...”
“Đi thôi, chúng ta tới nói cho hoàng thượng và thái hậu, xin họ truyền ra ngoài là muội vạch trần, lưu mấy phần tình cho mẫu tử tỷ.”
Trình phu nhân phiền muộn Trình Sâm, cho rằng y phạm thượng, bôi nhọ Hoa Ẩn Dật, dưới cơn tức giận, muốn đưa Trình Sâm vào chỗ chết, bà lại không ngờ được, bà tố cáo thân thế Trình Sâm, lại chạm vào vảy rồng của hoàng đế.
Ánh mặt trời thưa thớt rọi vào trong tẩm điện cũng không gột rửa nổi bầu không khí âm lãnh do tâm trạng tồi tệ của hoàng đế tạo nên, trái lại càng thêm kìm nén căm phẫn và chán nản. Hoàng đế ngồi xiêu vẹo trên giường êm, tận lực suy nghĩ cách trị cho Trình phu nhân một bài học.
Bí mật Trình Sâm là con của tiên hoàng hậu, năm đó Thái hậu không tra được, nhưng hoàng đế đã rõ từ một năm trước.
Một năm trước, vị hôn phu của Diêu Ý Chân qua đời, Trình Sâm dung mạo vượt bậc, con cháu danh môn lại có cách ăn nói ưu nhã, nghiễm nhiên trở thành người chọn lựa tốt nhất cho cái ghế hôn phu của Diêu ý Chân. Diêu gia cũng từng sai người đến cầu hôn lại bị Trình phu nhân từ chối, khi đó, Diêu Nghiệp không từ bỏ ý định, đề nghị kết thân trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế nhắc tới với Trình Sâm, Trình Sâm hết sức phản đối, thậm chí còn đe dọa từ quan để bức bách, hoàng đế chỉ có thể theo ý y, song nghi ngờ nảy mầm trong lòng. Thoạt nhìn, Trình Sâm như vũng nước đọng, không tình cảm chẳng có dục vọng, với gia thế và địa vị của y, đối tượng thành thân tất nhiên là tiểu thư môn đăng hộ đối, đã vậy, sao không thể lấy Diêu Ý Chân? Vì sao phản đối gay gắt như thế?
Hoàng đế cảm thấy Trình Sâm không có người trong lòng, hai người có giao tình thuở niên thiếu, hắn muốn giúp Trình Sâm một tay, vì vậy ra lệnh ám vệ âm thầm điều tra, cuộc điều tra này lại để hắn phát hiện một điểm đáng ngờ: Trình phu nhân rất thương Trình Hạo, đối xử cực kì lạnh nhạt với Trình Sâm.
Diệp Tố Huân chỉ nhìn cảnh bề ngoài còn có thể sinh nghi, hoàng đế ắt càng tỉnh táo hơn, mà ám vệ điều tra lại dò xét sinh hoạt thường ngày của Trình Sâm trong một tháng.
Ám vệ không tra được Trình Sâm có lui tới với bất cứ nữ tử nào, sợ hoàng đế trách phạt, bèn qua loa nói về chi tiết cuộc sống hằng ngày của Trình Sâm, trong đó bao gồm vô số lần Trình phu nhân vắng vẻ Trình Sâm.
Theo tình huống bình thường, bất kì mẫu thân nào, đều khó tồn tại khả năng yêu thương nhi tử do tiểu thiếp của trượng phu sinh hơn con ruột, chuyện hoàng đế say rượu nói ra thân thế của Diêu Ý Chân, mặc dù hắn không nhớ rõ, nhưng vẫn có ấn tượng mờ nhạt, chợt nhớ tới chuyện xảy ra lần đầu gặp Trình Sâm, liên hệ với sự phản đối gay gắt của Trình Sâm với việc lấy Diêu Ý Chân, lòng nghi ngờ với thân thế Trình Sâm càng nặng, vì vậy hắn ra lệnh ám vệ điều tra chuyện cũ năm đó.
Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm. Sau khi kiểm tra cẩn thận, hoàng đế đã tra được chân tướng.
Năm đó Trình phu nhân bị khó sinh, xin hoàng ân mời thái y tới phủ, thái y nọ vừa khéo là người thân tín của hoàng hậu, lúc đó hoàng hậu mới sinh không lâu, tiên hoàng không biết vì lí do gì mà cực kì chán ghét, có ý vứt bỏ tiên hoàng hậu, khi ấy tiên hoàng hậu ước chừng đã lường trước được vận mệnh bị ban chết, vì bảo vệ con mình cũng muốn cho con cả đời sống bình an, sai thái y đánh tráo hai đứa trẻ.
Thật ra Trình Sâm cũng không biết thân thế của mình, y từ chối kết thân là vì yêu thích mỹ nhân trong tranh, hoàng đế lại cho rằng Trình Sâm từ chối, không phải vì ghét bỏ Diêu Ý Chân, mà là, y đã biết hoặc nghi ngờ về thân thế của mình, mà Diêu Ý Chân là công chúa, là muội muội của y.
Huynh đệ của hoàng đế năm xưa đã bị thái hậu và Khương Lang diệt trừ toàn bộ, Trình Sâm là huynh đệ duy nhất còn sống trên đời này của hoàng đế, hai người thân thiết vài chục năm, Trình Sâm biết rõ thân thế lại yên phận, không có ý làm phản, hoàng đế ắt không muốn mạng của y, trái lại càng thêm tin tưởng.
Trình phu nhân tố cáo, suýt chút hại chết Trình Sâm, nay tuy đã giữ được mạng, nhưng phải rời khỏi triều đình vĩnh viễn, càng không có khả năng tiến cung trò chuyện cùng hoàng đế, ra mưu hiến kế thay hắn, trong lòng hoàng đế hận không thể phanh thây xé xác Trình phu nhân, khổ nỗi chưa tìm được cớ.
“Hoàng thượng, Trình gia làm thần mất mặt như thế, còn khinh rẻ nữ nhi hạ thần, xin hoàng thượng làm chủ cho kẻ bề tôi này.” Ngày hôm đó, Lưu phụ, tức Lưu Kính chạy đến trước mặt hoàng đế khóc lóc kể lể.
“Đây là chuyện riêng của Trình gia, trẫm ra mặt quả là không tiện, nhưng có điều...”
Hoàng đế thấy Lưu Kính khóc lóc kể lể thì cực kì hoan hỉ, bày cờ cho Lưu phụ, ám chỉ Lưu phụ tới quan phủ kiện, nói nguyên do Lưu Uyển Ngọc sảy thai là vì Trình phu nhân đố kỵ hạ độc. Đồng thời để lộ tin tức không rõ ràng, chỉnh Trình phu nhân, hắn sẽ tạo áp lực cho Trình Phủ, để phù chính Lưu Uyển Ngọc lên làm chính thất.
“Cha, kiện cáo như vậy, lỡ bà ta nói chuyện nữ nhi mang thai dã chủng Ngu gia ra, nữ nhi sẽ chẳng còn mặt mũi nào, không bằng...”
“Cái gì? Có chuyện như vậy ư?”
“Chính xác đó ạ, nữ nhi tận mắt chứng kiến.” Lưu Uyển Ngọc muốn đối phó Trình Sâm, đến viện của y điều tra trong đêm, lại thấy Trình Sâm che che giấu giấu ra ngoài, đành theo sau, phát hiện tư tình của Hoa Ẩn Dật và y, dĩ nhiên, Trình phu nhân nhận ra chuyện này cũng vì nàng ta để lộ vài chi tiết.
Lưu Kính không biết, hoàng đế bày mưu để ông ta kiện là vì báo thù Trình phu nhân tố cáo Trình Sâm. Chuyện Trình Sâm là hoàng tử, hoàng đế nén xuống, Lưu phụ chỉ biết Trình Sâm bất ngờ bị giáng chức, vĩnh viễn không bước vào triều nữa, cho rằng hoàng đế giận chó đánh mèo lên Trình gia, trong lúc nhất thời, ông ta cũng quên béng đi, Hoa Ẩn Dật là bà bà (mẹ chồng) tương lai của Ninh trưởng công chúa Diêu Ý Chân - nghĩa nữ thái hậu mới nhận.
Vạch trần chuyện Trình Sâm và Hoa phu nhân, hành động một mũi tên trúng hai con chim, Trình gia và Ngu gia đều mang tiếng xấu, Ngu Quân Diệp và Ngu Diệu Sùng đều không thể ngẩng đầu lên trước mặt mọi người, Ngu Quân Duệ - một thành viên trong Ngu gia, ắt cũng không còn mặt mũi. Lưu Uyển Ngọc đắc ý chờ xem kịch vui, có thể trở thành phu nhân chính thất của Trình Phủ hay không, cô ả còn chẳng thèm để ý, cô ả muốn báo thù, trị chết những người có lỗi với cô ả.
Hoàng đế vui thích nghĩ, bị ghen tị làm mờ mắt giết chết đứa trẻ của phu quân, tội danh này đủ để ban chết, rốt cuộc nên cho Trình phu nhân một bình rượu độc, hay là ba thước lụa trắng đây?
“Hoàng thượng, phủ doãn Giang Ninh có chuyện cần tấu, Lưu Kính thay nữ nhi kiện phu nhân Anh Quốc công, phủ doãn không có cách giải quyết nên xin hoàng thượng ra chỉ thị.” Quan nội giám đi tới, bẩm báo cẩn thận từng li từng tí.
Phủ doãn Giang Ninh là quan ngũ phẩm, không dám thẩm tra chuyện Hầu gia là trong dự liệu của hoàng đế, hoàng đế cầm qua tấu chương, mở ra liếc qua rồi khép lại, căn bản không thèm nhìn nội dung, tựa lưng vào mặt ghế, thỏa mãn nói: “Theo luật, ban thưởng Trình Mạnh thị ba thước lụa trắng.”
Thái giám ghi lại, hỏi: “Hoàng Thượng, vậy Trình Sâm và Hoa phu nhân ạ?”
“Liên quan gì đến Trình Sâm và Hoa phu nhân?” Hoàng đế khó hiểu, mở ra nhìn kĩ tấu chương.
Lưu Kính đến Giang Ninh phủ kiện, kiện Trình phu nhân gia giáo không nghiêm, để trong nhà rối loạn, dung túng nhi tử Trình Sâm dâm loạn hảo hữu Hoa phu nhân, bị nữ nhi ông ta phát hiện thì sinh ý diệt khẩu, hạ độc giết bào thai trong bụng cô ả.
“Lưu Kính, ngươi muốn chết ư!” Hoàng đế khí huyết cuồn cuộn, vọt dậy khỏi ghế, hung hăng ném tấu chương trên tay xuống đất.
-----:D2 Đột kích đêm khuya!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.