Môi lưỡi giao nhau, Diệp Tố Huân chậm rãi mở mắt ra, Ngu Quân Duệ thâm tình nhìn nàng, trong mắt hai người chỉ có đối phương ngày nhớ đêm mong, sau một lúc, Ngu Quân Duệ siết chặt eo nhỏ của Diệp Tố Huân, Diệp Tố Huân vòng tay ôm cổ hắn, không kìm lòng được mà khóc nấc lên.
“Quân Duệ ca ca, sao huynh tới chậm như thế, muội khó chịu muốn chết.”
“Ngoan, xin lỗi muội, Quân Duệ ca ca cũng muốn sớm tìm muội.” Ngu Quân Duệ càng ôm Diệp Tố Huân chặt hơn, hôn khắp gương mặt nàng, thì thào an ủi, thề, “Từ nay về sau Quân Duệ ca ca không bao giờ nữa rời muội nữa, cũng không để muội chịu tội.”
Là do bản thân buông thả trộm chạy đi, Diệp Tố Huân khịt khịt mũi, thu nước mắt, thấp giọng nói: “Quân Duệ ca ca, nếu muội biến thành người quái dị như dì Mạnh, huynh còn cần muội không?”
“Tố Tố, câu hỏi này muội không cần hỏi huynh, hỏi chính muội ấy.”
Hỏi chính mình ư, Diệp Tố Huân lại rơi lệ lần nữa, vùi mặt vào trong lồng ngực vững chãi của hắn, cúi đầu mặc cho nước mắt lăn xuống.
“Tố Tố, nói cho muội một tin tốt nhé, cha muội còn sống.”
“Cha muội còn sống sao?” Diệp Tố Huân đẩy Ngu Quân Duệ ra, không dám tin nhìn hắn.
“Ừm, cũng là cha muội bảo huynh lên Mi Sơn tìm muội...” Ngu Quân Duệ tỉ mỉ kể lại những lời nói của Diệp Bác Chinh.
Sau khi Diệp Tố Vân về nhà, không thấy Ngu Quân Diệp, biết là mình đã mắc mưu, vì thế muốn tới Giang Ninh một lần nữa. Diệp Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/1522224/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.