Chương trước
Chương sau
Suýt chút thì bị Diêu Ý Chân đập, tâm trạng ủ dột của Ngu Quân Duệ mới tốt lên một chút, Diêu Ý Chân càng tức giận, cửa hôn sự này càng không dễ kết, việc kết thân của hai nhà Diêu Ngu quyền chủ động ở trong tay Diêu Ý Chân, chỉ hi vọng nàng ta bị tức giận nhấn chìm, cho rằng mình không đáng để phó thác, chủ động yêu cầu từ thân.
Đi vòng quanh phố rồi lại đến Diêu phủ, vừa đi một chuyến, mặt trời đã lặn về phía Tây, bà tử nấu cơm làm việc nặng còn chưa tìm được, bữa tối có thể mua ở quán, nhưng nấu nước tắm lại không dễ dàng.
Ngu Quân Duệ mua thức ăn xong, lúc trở về viện vừa bước vào đã nhíu chặt mày, cạnh cây chuối tây có một thân áo trắng nhẹ nhàng phiêu dật như thần tiên hạ phàm, còn ai khác ngoài Trình Sâm?
“Ngươi đến đây có việc gì?” Khẩu khí của Ngu Quân Duệ cực kì không tốt, áp lực Trình Sâm tạo cho hắn còn hơn đại ca hắn nhiều. Ý nghĩ của đại ca hắn nắm rõ, nhưng một góc nhỏ trong suy nghĩ của Trình Sâm hắn không chạm được.
“Ta đưa hai người hầu hạ tới cho Tố Huân muội muội.” Trình Sâm mỉm cười, chỉ chỉ đôi vợ chồng trung niên đang đứng hành lễ cạnh Diệp Tố Huân và Diệp Dương thị.
“Không cần.” Ngu Quân Duệ lạnh lùng nói. Biết Diệp Tố Huân đang giận mình, nếu hắn đuổi người, nàng sẽ trái ý hắn bảo vệ họ rồi giữ lại, căn dặn người làm mang đồ ăn đặt lên bàn, hắn nói với Lục La: “Hầu hạ tiểu thư phu nhân nhà ngươi dùng bữa, ta đi nấu nước nóng.”
Ngu Quân Duệ tự mình nấu nước tắm cho Diệp Tố Huân! Nụ cười của Trình Sâm cứng ngắc, khuôn mặt hoàn mỹ để lộ vết nứt.
Trình Sâm cúi đầu nhìn tay mình, đôi tay khớp xương rõ ràng, móng tay trơn bóng trong suốt, đó là đôi tay phóng khoáng cầm bút, đôi tay nhàn rỗi chưa bao giờ làm việc nặng.
Công việc thấp hèn như thế, một chút khí phách cũng chẳng có. Trình Sâm thầm cười nhạo hành vi của Ngu Quân Duệ trong lòng, nhưng không tài nào che dấu thất bại đang len vào tim hắn.
**
Buổi chiều bên ngoài có người dao bán bánh kẹo ngọt, Diệp Dương thị ầm ĩ muốn ăn, Diệp Tố Huân bèn đưa bà ra ngoài mua, lại bị Trình Sâm đi ngang qua bắt gặp. Lúc ấy, Trình Sâm nhìn Diệp Dương thị chằm chằm. Diệp Tố Huân vốn không định qua chỗ y chào hỏi, thấy ánh mắt y cũng làm thinh, kéo Diệp Dương thị đi, nào ngờ Trình Sâm lại qua chỗ nàng.
Y mở miệng dịu dàng, kết hợp nụ cười ấm áp, hai người Lục La có ấn tượng không tệ về y, Diệp Dương thị thần trí mơ hồ càng ưa thích y, Diệp Tố Huân muốn đuổi người cũng khó. Trình Sâm cũng không dừng lại lâu, chẳng mấy chốc đã rời đi, Diệp Tố Huân đang vui vẻ thì y lại quay lại, còn mang theo hai người tới hầu hạ các nàng.
“Mọi người đều là phận nữ nhi, thiếu nam nhân canh cổng là không được, Tân thúc đây là người thật thà, có nhà có công việc, có thể giúp mọi người trông nom cửa nẻo, Tân thẩm lại thông thạo nấu nướng.” Trình Sâm rất chu đáo, hai người Tân thúc và Tân thẩm không phải người hầu nhà họ Trình. Hai người có đứa con trước kia vì không trúng khảo nên hậm hực mà qua đời, Trình Sâm quen nhi tử họ, sau khi người nọ mất vẫn luôn viện trợ chi phí thường nhật cho họ.
Diệp Tố Huân vốn không muốn nhận nhân tình của Trình Sâm, vừa định từ chối thì Ngu Quân Duệ trở về.
Ngu Quân Duệ vào nhà bếp, Tân thúc và Tân thẩm mấy năm gần đây nhờ có Trình Sâm giúp mới tránh được cảnh bần hàn, trong lòng luôn cảm thấy mắc nợ y, cũng không đợi Diệp Tố Huân lên tiếng đã chủ động đi vào nói với Ngu Quân Duệ: “Thiếu gia, để chúng tôi làm cho.”
Ngu Quân Duệ bắt đầu rầu rĩ, sau khi rót nước vào trong nồi thì thầm cười mình mất bình tĩnh, vợ chồng Tân thúc vừa vào, hắn đã hạ quyết định, cũng không khách khí, để hai người họ nấu nước còn mình thì rời khỏi nhà bếp.
“Nhị thiếu gia, dùng bữa thôi.” Có khách ở đây, Lục La và Tử Điệp phải ăn riêng, bày biện bát đũa xong, mời Ngu Quân Duệ ăn cơm, lại liếc nhìn Trình Sâm, viện của các nàng quá nhỏ, trong lòng các nàng Ngu Quân Duệ là người một nhà, dĩ nhiên không ngại, nhưng Trình Sâm lại là khách, để một người cao quý thanh tao như thế dùng bữa trong một viện nhỏ, hình như không ổn.
Ngu Quân Duệ cười cười nhìn Trình Sâm, tay ra hiệu, nói: “Cùng ăn nhé?”
“Được.” Trình Sâm lại không khách khí.
Diệp Tố Huân đỡ Diệp Dương thị ngồi xuống, bốn người ngồi quanh bàn tròn, Ngu Quân Duệ bình tĩnh giống như chủ nhân, thỉnh thoảng lại làm thủ thế với Trình Sâm, sai Lục La và Tử Điệp gắp thức ăn cho y. Có khi thì tự mình gắp rau cho Diệp Dương thị, cũng không gọi là bá mẫu mà đổi thành mẫu thân.
Trình Sâm cũng không có phản ứng gì, vẻ mặt an nhàn, cử chỉ nhã nhặn, chẳng có vẻ gì là lúng túng.
Quần áo trên người y tuy không tráng lệ, nhưng chất vải lại tốt, chế tác tinh tế, đường vân thỏa đáng, toàn thân toát lên vẻ sang trạng khó giấu. Khí chất trên người y lạnh lẽo bức người, ngồi cùng Ngu Quân Duệ khí khái hào hùng cũng không rơi vào thế hạ phong.
Ăn xong, Ngu Quân Duệ dìu Diệp Dương Thị ra sân nói chuyện phiếm, đang ở trước mặt Trình Sâm, Diệp Tố Huân không tiện đuổi hắn đi, chần chờ chốc lát thì vội đuổi theo, Trình Sâm đi chầm chậm sau Diệp Tố Huân, bất ngờ dán sát môi bên tai Diệp Tố Huân, thì thào nói: “Tố Huân muội muội, từ lúc chia tay đến giờ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Diệp Tố Huân nghe vậy thì sững sờ, hôm nay đã nói rất nhiều lời rồi, sao bây giờ mới hỏi nàng câu này? Khi nàng còn đang thảng thốt, môi Trình Sâm đã dán sát vành tai nàng, sau đó cũng không rời đi, cứ dừng ở đó không dịch chuyển.
Diệp Tố Huân rùng mình, cơ thể run lên, vốn định tránh đi, vừa nghĩ đến thì không tránh nữa, hơi vểnh môi, ép mình nở nụ cười yếu ớt xen lẫn vẻ say mê. Đồng thời, giương mắt nhìn Ngu Quân Duệ.
Ngu Quân Duệ đang bình tĩnh nhìn nàng, đồng tử trong mắt đen kịt, giống như mây đen hàm chứa đủ loại cảm xúc, xưa nay trước mặt người khác hắn luôn lạnh lùng thâm sâu, nay khuôn mặt kiên định giống như băng vỡ, mặc dù đã kiệt lực khống chế, nhưng vẫn lộ ra thần sắc đau đớn khôn xiết.
Trong chốc lát, Diệp Tố Huân chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, song vẫn cố chấp thu lại, nàng thế mà vẫn bị Ngu Quân Duệ khống chế tâm trạng. Tuy lí trí rất muốn phân rõ ranh giới với hắn, muốn tra tấn hắn rồi nhìn hắn đau khổ nhưng nhìn vào đôi mắt nọ, trái tim vẫn không nhịn được mà lỡ một nhịp.... Không những vậy, nàng còn cảm thấy mình quá tàn nhẫn.
Lùi lại một bước, Diệp Tố Huân gật nhẹ đầu với Trình Sâm, nhỏ giọng nói: “Đa tạ Sâm biểu ca quan tâm.”
Trình Sâm thấy Diệp Tố Huân tránh mình như tránh tà cũng không giận, còn hòa nhã nói: “Nếu Tố Huân muội muội có chuyện gì không vui cứ tâm sự với huynh.”
Y cúi đầu xuống, Diệp Tố Huân sinh lòng cảnh giác, đang định lui thêm bước nữa, thì Trình Sâm lại không tiến tới, chỉ dịu dàng tiếp lời: “Tố Tố muội muội, nếu cần về nhà gấp, huynh có thể giúp muội.”
Vì sao y biết? Diệp Tố Huân ngẩng đầu nhìn lên, dường như Trình Sâm biết rõ suy nghĩ trong đầu nàng, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt Diệp Tố Huân, rơi xuống một thân áo độc một màu trắng trên người nàng.
Trong lúc vội vàng không tiện để tang, Diệp Tố Huân đành diện một thân áo trắng, nội y cũng trắng, trâm cài tóc cũng là loại đơn giản, không đeo trang sức. Hai người Lục La cũng là một thân quần áo màu trắng, sao Trình Sâm lại không nhận ra chứ?
Diệp Tố Huân bị y khơi gợi đau buồn về cái chết của phụ thân, nghĩ đến ngay cả gặp mặt phụ thân lần cuối cũng không thể, đệ đệ lại không rõ sống chết, nước mắt thoáng chốc tràn hốc mắt, lại bị nàng ép không chảy xuống.
“Tố Huân muội muội...” Trình Sâm thở dài, nhỏ giọng gọi, giơ tay đưa lên mặt Diệp Tố Huân, muốn lau nước mắt thay nàng.
Diệp Tố Huân trợn mắt, biểu hiện của Ngu Quân Duệ rõ ràng như thế rồi, đang ở trước mặt hắn, Trình Sâm này tính làm gì đây?
Một cơn gió mạnh quét qua, tay Trình Sâm còn chưa chạm đến mặt Diệp Tố Huân, không biết Ngu Quân Duệ làm thế nào, chỉ trong nháy mắt, hắn đã đứng giữa Diệp Tố Huân và Trình Sâm.
“Tố Tố, mắt sưng hết lên rồi kìa, đừng khóc nữa.” Ngu Quân Duệ ôm lấy Diệp Tố Huân, vươn tay lau nước mắt cho nàng.
Diệp Tố Huân vẫn còn giận hắn, cũng không để ý Trình Sâm còn đang ở đó, mím môi muốn thoát khỏi người kia, nhưng nàng đâu thể di chuyển. Nhìn bề ngoài, Ngu Quân Duệ chỉ ôm nhẹ, nhưng dưới tay lại thêm sức, dường như hắn sợ nàng bị thương, nên sức lực cũng không quá lớn. Lại chẳng biết tại sao nó lại làm người ta sự hãi, Diệp Tố Huân căn bản không nhúc nhích được dù chỉ một chút.
“Tố Tố...” Ngu Quân Duệ trầm thấp không ngừng gọi, dai dẳng uyển chuyển, trên môi là nụ cười ấm áp, đôi mắt đen lại thâm sâu như đầm nước, lạnh giá cô tuyệt, như tuyết trong đêm đen.
Tối qua đã nói rõ, nàng và hắn đường ai nấy đi, sau này không liên can tới nhau, hắn coi lời nói đó chỉ là đùa giỡn ư?
Diệp Tố Huân tức tối, định mắng ầm lên, đến cùng lại không tiện mắng chửi trước mặt Trình Sâm, giãy dụa, một tay Ngu Quân Duệ lau nước mắt đã lâu, tay kia thì không ngừng áp chế nàng, sức dù không lớn, lại làm nàng run rẩy, mềm nhũn không có khí lực.
“Ngu Quân Duệ, huynh lau lâu lắm rồi, mặt Tố Huân muội muội sắp trầy xước tay huynh đó.” Trình Sâm vỗ nhẹ bả vai Ngu Quân Duệ, trên mặt mang theo vẻ thong dong, dịu dàng, ánh mắt nhìn Diệp Tố Huân vẫn ấm áp như cũ, giống như y mới là người lau nước mắt cho nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.