Ngu Quân Duệ trung thực theo lời nàng, dừng vuốt ve, ngay tại lúc Diệp Tố Huân phát cáu muốn đạp hắn, lại mạnh mẽ bắt được một chân của nàng, lòng bàn tay dán lên đủ để phát lực xoay chuyển.
”Ngu Quân Duệ, huynh...” Diệp Tố Huân ngẩng đầu nhìn hắn, vừa bực mình vừa buồn cười, hưởng thụ mát xa hồi lâu mới nói: “Trước đó muội còn nghĩ, các sĩ tử tham gia thi cử, không ai không muốn vào cao trung, tạo lời đồn rằng, quạt đàn hương là vật đại cát trong tháng này...”
”Dùng cách này dụ mọi người tham gia thi cử mua quạt đàn hương, chủ ý không tệ. Mùi đàn hương có tác dụng nâng cao tinh thần, giúp tỉnh ngủ, những người vùi đầu vào sách hay bị mệt mỏi, buồn ngủ, nếu ngửi được mùi cây đàn hương, có thể bảo trì tinh thần lúc làm bài, có lẽ sẽ ra đáp án và bài thi tốt nhất.”
Diệp Tố Huân gật đầu, đúng là nàng có ý này, đồng thời còn cân nhắc việc các sĩ tử không thích cầm quạt hoặc là không có tiền, cho nên mới đặt nhiều kiểu nữ hơn, những người mua quạt rồi sẽ về quê quán có thể đưa cho người thương, nhất cử lưỡng tiện.
”Bán quạt xong rồi, lợi dụng cơ hội khoa cử, hơn nữa theo ý muội cũng không phải không thể, vật đại cát sẽ đổi là chuỗi hạt cây đàn hương, giống như muội nghĩ, có thể làm đồ thắt ở eo vào thời gian khoa cử, về quê thì đưa cho người thương.” Ngu Quân Duệ trầm ngâm chốc lát rồi nói.
”Đúng vậy, chỉ còn hai mươi ngày khoa cử, huynh tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/1522194/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.