Khi động tình, lòng đề phòng rất ít, huống chi Ngu Quân Duệ toàn tâm toàn ý thích Diệp Tố Huân, sao còn phòng bị nàng? Cái hất kia của Diệp Tố Huân khiến hắn đập đầu vào đại thụ rồi ngất đi.
Ngu Quân Duệ tỉnh vìdầm mưa lúc nửa đêm, mưa không lớn, rơi vào lá cây lộp bộp, lộp bộp. Mới vừa vào thu, mưa đêm cũng rất mát, nhưng trong núi, nhiệt độ lại càngthấp xuống, Ngu Quân Duệ giống như không còn cảm giác, vẫn nằm đó, tùymưa rơi xuống, thấm ướt người.
”Quân Duệ ca ca, hạt mưa thậttrong suốt, nhìn kĩ...” Bên tai vang lên giọng nói ngây thơ thanh thúycủa Diệp Tố Huân kiếp trước.
Kiếp trước Diệp Tố Huân thích nhấttrời đổ mưa, bởi vì mỗi ngày mưa, thì hắn không cần ra ngoài xử lí công việc, chỉ ở lại để cho cùng nàng, Diệp Tố Huân thích nhất cuốn chănbông quanh người, giống như con nhộng lớn tựa vào lòng hắn, để hắn ômnàng ngồi trước cửa sổ nhìn mưa bụi bay tán loạn.
Ôm giai nhân trong lòng, lưỡng tình tương duyệt, mưa gió lạnh lẽo không làm bớt một mảnh ấm áp của họ...
Thân thiết ngày xưa làm nổi bật nguội lạnh hôm nay, hạt mưa mang theo trống vắng dài lâu, lộp bộp lộp bộp giống như đục khoét lòng hắn.
Lúc ánh rạng đông lộ ra phía chân trời, mưa ngừng, ánh mặt trời soi sáng, đỏ bừng khiến mắt đau nhức.
Trốn tránh là hành vi người nhu nhược, Ngu Quân Duệ ngồi dậy, nhìn ánh bìnhminh tươi đẹp diễm lệ, tự nói: “Mà thôi, nàng muốn kết thúc, vậy ta làmtheo mong muốn của nàng, cần gì dây dưa đau khổ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/1522183/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.