Đầu bên kia, Triển Chiêu ngồi ở đó, ánh mắt tuy nhìn Hiểu Vân, nhưng rõ ràng là không có tiêu cự, không biết đã thần du phương nào. Tiếng cười của Hiểu Vân cũng không làm hắn hồi phục lại.
Hắn đang suy nghĩ một chuyện, chuyện về Hiểu Vân.
Còn nhớ hai năm trước, lúc hắn lần đầu gặp nàng, lúc đó nàng mười bốn tuổi, còn hắn vừa qua nhược quán*. Không biết vì sao lúc nàng thấy hắn, chỉ nhìn một chốc lát, rồi xoay người bỏ chạy. Khi đó trong lòng hắn còn nghi hoặc, hắn tự nhận mình tướng mạo đoan chính, hoàn toàn không có bộ dáng hung thần ác sát, vì sao sau khi nàng thấy hắn lại hoảng sợ bỏ chạy chứ? Sau đó, hắn rất hiếm khi nhìn thấy nàng, cho dù có chuyện đến nam viện cũng rất ít gặp, bởi vì nàng phần lớn đều ở trong khuê phòng. Mà nửa tháng nay, số lần hắn thấy nàng ở nam viện sắp vượt qua tổng số lần trong quá khứ rồi.
*Nhược quán: hai mươi tuổi
Hơn nữa, thái độ của nàng với hắn cũng không giống như trước. Trước kia nàng chưa bao giờ chủ động nói chuyện, cho dù hắn chủ động chào hỏi, nàng cũng chỉ đáp lại đơn giản, hai người chưa từng thật sự nói chuyện với nhau. Mà hiện giờ không giống, nàng sẽ cùng hắn chào hỏi; nàng sẽ thoải mái mời hắn ngồi uống trà; nàng sẽ cùng hắn nói chuyện vu vơ. Lần trước nàng còn hỏi hắn, có phải có chuyện nam nữ gặp nhau trong hội đèn lồng, sau đó hai người cùng kết bạn ngao du mấy ngày không về không. Khi đó hắn rất xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-giai-lao/179254/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.