Lại một mùa xuân về hoa nở, là mùa xuân thứ tư Hiểu Vân tới Tống triều. Từ sau khi có đứa nhỏ, ngày ngày ở nhà giúp chồng dạy con. Chuyện trong nhà đã có Trần ma ma cùng Tiểu Quyên làm, chỉ cần chăm sóc chồng và con là được. Những ngày tháng này, thật quá thanh thản.
Con hiếu động, buổi tối thường xuyên không chịu yên, nàng không ngủ ngon được, có điều ngày qua ngày, tập mãi cũng thành quen. Tháng ngày trôi qua, đứa trẻ càng lớn càng đáng yêu. Những dấu vết khi mới sinh ra đã hoàn toàn biến mất, làn da hồng đỏ ban đầu đã trở nên mềm mại trắng nõn, giống như ngọc dương chi vậy.
Mặt mày khóe môi đứa bé đều giống Hiểu Vân, mặt tròn trịa, ngũ quan xinh xắn, phấn điêu ngọc mài, khiến người ta yêu thích. Nhìn nó lớn lên, không hề cảm thấy có gì là vất vả. Hơn nữa trượng phu với nàng ôn nhu săn sóc, che chở đầy đủ. Cuộc sống thật sự là hạnh phúc.
Gần đây người trong Khai Phong Phủ thay phiên nhau nghỉ xuân, hôm nay Triển Chiêu khó có được ngày ở nhà nghỉ ngơi, thời tiết lại tốt, liền ôm đứa nhỏ đi chơi ngoài sân viện. Hiểu Vân ngủ thêm một lát mới dậy, chuẩn bị thỏa đáng rồi mới ra ngoài, đúng lúc thấy Triển Chiêu đang chơi đùa với tiểu Triển Ký. Triển Chiêu ngồi trên chiếc ghế kê dưới mái hiên, chân đặt trên lan can hành lang, tiểu Triển Ký ngồi trên chân hắn, bò đi bò lại. Triển Ký năm tháng đã có thể bò rất tốt.
Lúc tiểu Triển Ký sinh ra, thân hình chắc nịch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-giai-lao/1565729/quyen-7-chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.