Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, việc mang thai đối với Hiểu Vân đều chưa từng trải qua. Lần đầu mang thai, tất nhiên không thể tránh khỏi có chút khẩn trương, cảm xúc kinh hỉ bất ngờ càng khiến tâm trạng dao động. Nhìn bụng bắt đầu to lên, cảm giác làm mẹ cũng bùng phát. Nhất là khi trong bụng thai nhi bắt đầu cử động, ở trong lòng vô cùng cảm khái. Khi đó mới hơn bốn tháng, đã bắt đầu tưởng tượng đứa nhỏ mặc yếm đi bộ. Lúc kể cho Triển Chiêu nghe, còn bị hắn trêu cợt một hồi. Có điều, ngoài miệng tuy Triển Chiêu nói đùa, nhưng trong đầu, làm sao lại không nghĩ tới chuyện đó?
Khi Hiểu Vân mang thai, khẩn trương nhất vẫn là Triển Chiêu. Ba tháng trước, lúc bụng chưa lớn lên còn đỡ. Đợi tới lúc kích thước thắt lưng của Hiểu Vân dần dần tăng lên, sự khẩn trương của hắn cũng bắt đầu thể hiện. Hắn coi Hiểu Vân như hòn ngọc quý trên tay, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trên tay sợ vỡ. Nếu không bắt buộc phải từ Lăng Châu trở lại kinh thành, hắn thật sự chỉ muốn ở trong nhà không ra ngoài.
Đầu tháng sáu, xe ngựa đã chuẩn bị xong, hành lý cũng đã sẵn sàng, chuẩn bị sáng ngày mai xuất phát trở về. Nhưng Triển Chiêu vẫn lo lắng, đêm trằn trọc không ngủ nổi. Hiểu Vân đi tiểu đêm trở về, thấy hắn mắt mở to, vội giục hắn đi ngủ. Hắn lại ôm thê tử vào lòng mà nói.
"Vân Nhi, ngồi xe ngựa thật sự không sao chứ? Đường xóc nảy, chỉ sợ không ổn lắm?"
"Vậy cưỡi ngựa đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-giai-lao/1565727/quyen-7-chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.