"Đại nhân, đây là thư Sài vương gia để lại cho đại nhân.” Công Tôn Sách dâng một phong thư, tìm thấy trên giường của Sài vương gia. Khi bọn họ vào tới vương phủ, tìm được Sài vương gia, ông ta đã khí tuyệt bỏ mình.
Bao đại nhân nhận thư, chậm rãi mở ra. Chữ viết quen thuộc, sinh động trước mắt. Câu chữ ít ỏi, lại khiến người đọc thê lương chua xót. Tay của Bao đại nhân không khỏi run lên.
Hi Nhân huynh,
Con ta vô tội, xin nhớ tình bạn cũ, thay ta chiếu cố.
Hoài Ân tuyệt bút
Hoài Ân huynh ơi Hoài Ân huynh, biết là như thế, tội gì mà làm? Sớm biết hôm nay, lúc trước sao còn như thế!
Mảnh giấy mong manh, khẽ khàng rơi xuống.
"Đại nhân..." Công Tôn Sách vẻ mặt lo lắng, không biết khuyên giải thế nào. Chỉ xoay người nhặt lên, vuốt phẳng lại, đặt trở vào bì thư.
Qua một hồi lâu, Bao đại nhân mới nói chuyện."Đã tìm được Hiểu Vân chưa?"
Công Tôn Sách lắc đầu, "Vẫn không có tin tức."
Bao đại nhân thở dài thật sâu. Hôm nay, ông thật sự thở dài quá nhiều.
"Công Tôn tiên sinh, khi tìm được Hiểu Vân, nếu nàng hỏi Triển hộ vệ, chúng ta trả lời thế nào?"
Công Tôn Sách cúi đầu, trầm mặc một lúc mới nặng nhọc nói: “Trước tiên, trước tiên đừng nói. Đệ tử sợ..."
Vừa dứt lời, loảng xoảng một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, người xông vào chính là Hiểu Vân.
"Đại nhân, cha!"
"Hiểu Vân?!" Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách đều ngẩn người.
"Cha, Triển Chiêu đâu?" Hiểu Vân chạy vội tới bên người Công Tôn Sách, nắm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-giai-lao/1565720/quyen-7-chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.