Lúc Hiểu Vân trở lại Mạnh gia, đã sắp qua giờ mùi. Vốn tưởng trễ thế này, sẽ không còn ai chờ nàng khám bệnh nữa, nhưng không ngờ, trước cửa vẫn còn một hàng người. Hiểu Vân thấy bọn họ chờ lâu, một khắc cũng không nghỉ lập tức chẩn bệnh. Lại thêm nửa canh giờ nữa, Mạnh Lương đột nhiên vội vã từ trong viện chạy ra.
"Đinh đại phu!"
"Mạnh huynh đệ?" Thấy Mạnh Lương vội vàng như vậy, trên mặt lại mang vẻ vui mừng, Hiểu Vân không khỏi có chút tò mò, chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ… “Người đó tỉnh rồi sao?"
"Đúng!" Mạnh Lương gật đầu. "Vừa rồi hắn đã cử động."
"Thật sao?" Hiểu Vân có chút ngoài ý muốn, đã sắp ba ngày, cứ nghĩ hắn không chống đỡ nổi nữa.
"Vâng, Đinh đại phu tới xem đi."
"Được." Hiểu Vân gậtt đầu, sau đó nói xin lỗi với hai người còn lại, bảo bọn họ chờ một chút, rồi trở vào nội viện.
Lúc mọi người rảnh rỗi thì thường hay buôn chuyện, từ cổ đại tới giờ vẫn luôn như thế. Rất nhanh chóng, có rất nhiều người biết tin: người bị trọng thương được Đinh đại phu cứu kia, đã sống lại!
Triển Chiêu vừa từ bên ngoài trở về, về thẳng phòng của mình ở Mạnh gia. Lúc này trời đã tối, trong phòng thắp vài ngọn nến, sáng trưng. Mà Hiểu Vân ngồi trước bàn, đang viết gì đó, ngay cả hắn vào phòng nàng cũng không phát hiện. Mãi tới lúc hắn gọi, nàng mới ngẩng đầu lên.
"Tướng công, chàng về rồi.” Hiểu Vân ngẩng đầu mỉm cười.
"Vân Nhi, đang làm gì vậy?" Triển Chiêu cúi đầu nhìn mảnh giấy trên bàn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-giai-lao/1565713/quyen-7-chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.