Sáng sớm, khi ánh sáng đầu tiên của bình minh từ phương đông chiếu tới, Triển Chiêu tự giác mở mắt. Nhiều năm như vậy, hắn đã hình thành thói quen. Bất kể ở đâu, chỉ cần trời vừa hửng sáng, hắn sẽ tỉnh lại. Ngày trước, hắn luôn nhanh chóng ngồi dậy rửa mặt, sau đó ra ngoài làm việc, hoặc tới chỗ Bao đại nhân, còn giống như hôm nay sau khi tỉnh dậy còn nằm trên giường, vô cùng hiếm thấy. Thê tử của hắn, đang nằm trong lòng hắn ngủ say. Khuôn mặt an tường của người ấy, khiến hắn có được ấm áp hiếm hoi mà lưu luyến không muốn rời giường.
Khẽ nâng tay phải, ngón tay thon dài dịu dàng vén mái tóc dài của người trong lòng, vén lên một đám, quấn ở đầu ngón tay. Tóc dài mềm mại, lại nghịch ngợm từ giữa kẽ ngón tay chảy xuống. Người trong lòng khẽ động, dường như bị quấy nhiễu mà thở dài, xê dịch thân mình, lại chui sâu thêm vào lòng hắn, rồi nặng nề ngủ tiếp. Bả vai trong lúc vô tình lộ ra, đem từng đóa hoa đỏ nho nhỏ lộ ra, trên làn da trắng nõn ấy, thật vô cùng ái muội.
Triển Chiêu trong lòng chợt động, nhớ tới đêm qua, trên mặt nóng lên. Hắn đêm qua có chút càn rỡ. Nhưng nhớ tới tình hình lúc đó, không khỏi cảm thấy đủ loại tư vị nảy lên trong lòng.
Sau khi hắn đưa Hiểu Vân từ phòng Đinh Nguyệt Hoa về, vốn tưởng nàng sẽ yên lặng ngủ thẳng tới ngày hôm sau. Nhưng không nghĩ tới, sau khi hắn giúp nàng tắm rửa rồi đặt nàng xuống giường, nàng lại mở to mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-giai-lao/1565702/quyen-6-chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.