Lúc đi đường sợ nhất là gặp phải ngày mưa. Tuy nói mưa xuân không ào ạt như mưa mùa hè, không lạnh như mưa mùa đông, nhưng lác đác từng trận từng trận, mưa bụi phất nhơ, liên miên không ngừng tạt vào mặt người, cũng không phải chuyện thoải mái.
Hiểu Vân thở dài, không mang theo áo tơi, sẽ không có gì che chắn mưa gió, tuy mưa nhỏ nhưng vẫn sẽ ướt quần áo.
"Đinh cô nương, không bằng chúng ta trú mưa nhé?” Đường Phúc thấy quần áo nàng đã ướt phân nửa liền đề xuất.
"Phúc thúc, chỗ này không nghỉ được đâu, lỡ bỏ qua thời gian, buổi tối chúng ta sẽ phải ngủ ở ngoài trời đó!"
"Hay là… Mở ô đi?"
"Mở ô?” Cưỡi ngựa mở ô, nàng còn chưa thử qua: “Tán ô cũng không che được bao nhiêu. Phúc thúc, ta không sao, ông không cần để ý."
Đường Phúc nghĩ lại, thấy cũng đúng, trong thời gian ngắn không biết làm thế nào cho phải.
Lúc này, Đường Thực xốc mành từ trong xe ngựa nhô đầu ra: “Phúc thúc nói phải, Đinh cô nương vào trong xe ngựa tránh mưa đi."
"Xe ngựa?" Hiểu Vân nghe hắn đề nghị, không khỏi kinh ngạc, thùng xe nhỏ như vậy, có thể ngồi hai người sao? Hơn nữa, không phải cổ nhân nghiêm khắc tuân thủ nam nữ khác biệt, qua lại không rõ ràng sao, chẳng lẽ Đường Thực hắn không kiêng kỵ cô nam quả nữ ngồi chung xe ngựa?
Đường Thực thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng vội giải thích, "Đinh cô nương vào ngồi trong xe ngựa, tiêu sinh ra ngồi cùng Phúc thúc là được."
"Thế này..." Thật ra cũng là biện pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-giai-lao/1565686/quyen-6-chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.