Chương trước
Chương sau
Thời gian, sẽ không vì hỉ nộ ái ố của con người mà dừng lại. Qua đêm về sáng, trăng tàn mặt trời lên, khi ánh sáng đầu tiên từ phương đông rọi tới, xóa tan màn đêm tăm tối, tiếng gà gáy sáng cũng phá vỡ không khí yên tĩnh trong thành. Người người vội vàng vào chợ, bắt đầu hoạt động. Khai Phong phủ, lại bắt đầu một ngày bận rộn. Tuần phố, chuẩn bị thức ăn. Bao đại nhân một đêm ngủ yên, bình thường vào canh năm sẽ vào cung, lúc này vừa thức dậy, đang ở trong phủ nha. Đúng lúc này, Khai Phong phủ có một người khách tới thăm, một vị khách vô cùng đặc biệt.
Lý Thiết vội vàng từ cửa nha môn chạy tới thư phòng Bao đại nhân, ngay cả nói cũng không nói nên lời, hướng về Trương Long lắp bắp: "Trương, Trương, Trương đại nhân... Ngoài phủ có, có người cầu, cầu kiến... đại nhân."
Trương Long nhíu mày nhìn Lý Thiết: “Lý Thiết, ngươi biến thành người nói lắp từ lúc nào thế, nói chuyện cho tử tế đi."
Lý Thiết lúc này mới phát hiện mình nhất thời xúc động, mồm miệng nói không rõ ràng, vội đứng lại, hít thở một hồi mới nói: "Thuộc hạ nhất thời kích động, thất lễ. Nhưng mà, Trương đại nhân, ngoài cửa có người cầu kiến đại nhân."
"Có người cầu kiến đại nhân, tìm đại nhân cáo trạng cũng là bình thường, ngươi kích động như vậy làm gì?” Trương Long không biết vì sao Lý Thiết lại kích động như vậy, mắng hắn một câu rồi vào phòng thông báo.
Lý Thiết trong lòng cảm thấy tủi thân, miết miết miệng trở ra, lúc gần đi còn thấp giọng than thở một câu: “Ngài không nhìn thấy thì thôi, nếu thấy người ấy, không chừng cũng kích động như tôi."
Triệu Hổ tai thính nghe thấy, nghĩ Lý Thiết làm việc ở nha môn đã lâu, sóng to gió lớn cũng đã trải qua không ít, dạng người nào chẳng từng thấy qua, lần này kích động như vậy, người kia tất có chỗ đặc biệt. Vì thế gọi Lý Thiết lại hỏi cho rõ ràng người đó cuối cùng là dạng nào.
Lý Thiết xoay người quay lại tới trước mặt Triệu Hổ, lại nhức đầu, muốn miêu tả diện mạo người kia, nhưng bỗng nhiên không nhớ rõ, chỉ biết người ấy mang lại cảm giác rất đặc biệt. “Này, cuối cùng người đó trông như thế nào?"
Triệu Hổ thấy hắn không đáp, có chút nóng nảy, "Ngươi nói xem nào."
"Thuộc hạ chỉ nhớ, người ấy giống như thần tiên, cưỡi hươu đỏ tới."
"Hươu đỏ?” Triệu Hổ kinh ngạc, "Người giống thần tiên, cưỡi hươu đỏ tới, Lý Thiết, có phải ngươi đêm qua không ngủ ngon, mơ mộng hão huyền không?"
"Không có, là thật đấy, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, thiên chân vạn xác." Lý Thiết vội vàng giải thích, bị Triệu Hổ nói như vậy, trong lòng hắn càng cảm thấy oan khuất. Thật sự chính là như vậy, cho nên hắn mới kích động, nói ra rồi đến hắn cũng thấy khó tin.
Lúc này, Trương Long đúng lúc mở cửa đi ra, bảo Lý Thiết mời người vào. Không ngờ vừa dứt lời, đã có người xuất hiện ở cửa sân. Trương Long Triệu Hổ tập trung nhìn, không khỏi đều ngây dại. Nhìn bộ dạng nghẹn họng trân trối nhìn của hai người bọn họ, Lý Thiết lúc này mới cảm thấy hả dạ.
"Tôi đã nói tôi không nằm mơ mà."
Đợi hai người hồi phục lại tinh thần, người đó đã đi tới cửa thư phòng, vuốt cằm nhìn bọn họ một cái rồi bước trực tiếp vào thư phòng.
Nhìn người trước mặt tuấn mỹ như không có thật, cho dù là Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách có kiến thức rộng rãi cũng bị làm kinh ngạc. Người tuấn mỹ như Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã cực kỳ hiếm thấy, không ngờ lúc này lại có một người đẹp tới khó phân nam nữ, thanh thuần thoát tục, giống như thần tiên.
Chỉ thấy hắn một đầu tóc bạc buông dài, mềm mại mà sáng bóng, thả xuống sau lưng; mặt trắng như ngọc, môi hồng răng trắng, đôi mắt hẹp dài, trong suốt thâm thúy, nhìn kỹ lại, lại như sâu không thấy đáy, ánh mắt kia, lại trong sáng không hề lẫn tạp chất. Một thân áo trắng, không gió mà bay, khí chất lạnh nhạt xuất trần, quả thực như một tiên quân không nhiễm khói lửa nhân gian.
Hai người nhìn vị tiên nhân trước mắt một hồi mới hồi phục tinh thần. Đang định mở miệng hỏi, vị tiên tử kia lại lên tiếng, mà thanh âm của hắn lại dễ nghe như thiên âm vậy.
"Lăng Ba bái kiến sao Văn Khúc quân."
Bao đại nhân nghe vậy không khỏi kinh ngạc, sao Văn Khúc Quân? Công Tôn Sách cũng mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn Bao đại nhân. Hai người trong lòng đều có nghi vấn, vì sang hắn lại biết? Chẳng lẽ hắn thực sự là thần tiên trên trời?
Nói đến “Sao Văn Khúc Quân” này, bên trong Khai Phong phủ, chỉ có Bao đại nhân, Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu ba người biết được. Bao đại nhân có tam bảo, chính là âm dương kính, cổ kim bồn, còn có gối du tiên. Có một ngày, Bao đại nhân nằm gối du tiên đi vào giấc ngủ, không ngờ lại mộng du tới địa phủ, phán quan cùng Diêm quân trong địa phủ đều gọi ông là Văn Khúc Quân, nói ông vốn là sao Văn Khúc trên trời, đầu thai xuống thế gian giúp đỡ chính nghĩa, trừng phạt kẻ ác. Diêm quân còn gia cho ông chứng cớ phá án quan trọng, nếu không phải Bao đại nhân sau khi tỉnh lại, phát hiện thứ Diêm Quân tặng đặt ngay ở đầu giường, ông cũng khó mà tin được cảnh tượng trong mơ đó lại là sự thật.
Lăng Ba biết hai người trong lòng nghi hoặc, chỉ mỉm cười, nụ cười đạm mạc, gần như không nhìn ra, lại thần kỳ khiến người ta cảm thấy tâm sáng thần thanh.
"Tinh quân không cần nghi hoặc, Lăng Ba chính là người tu hành, đối với việc của tam giới có biết một hai. Huống chi, việc tinh quân hạ phàm, bên trong tam giới mọi người đều biết."
Nghe Lăng Ba nói như vậy, Bao đại nhân lúc này mới gật đầu, nghĩ: nếu biết việc này, có lẽ Lăng Ba này cũng là cao nhân đắc đạo. Nhưng mà, người tu đạo không phải thích ẩn cư rừng núi, hoặc dao chơi tứ hải sao? Hắn đến Khai Phong phủ làm gì?
"Thì ra tôn giá chính là người tu đạo, thất kính. Nhưng không biết tôn giá tới phủ nha vì chuyện gì?"
"Lăng Ba chỉ là tu đạo người, sao dám nhận danh xưng “tôn giá” của tinh quân, xin tinh quân gọi thẳng tên Lăng Ba là được."
Bao đại nhân gật đầu, "Vậy, Lăng Ba tìm bản phủ, vì...?"
"Lăng Ba lần này tới, là vì tìm người."
"Tìm người?" Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách hai mặt nhìn nhau. Hắn tới Khai Phong phủ tìm người, hay là giúp Khai Phong phủ tìm người? “Không biết người Lăng Ba tìm là người phương nào?"
"Công Tôn Hiểu Vân."
"Hiểu Vân?!" Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách kinh ngạc không thôi.
"Tôn giá tìm Hiểu Vân làm gì?" Nhắc tới Hiểu Vân, Công Tôn Sách khó tránh khỏi có chút không khống chế được cảm xúc.
"Công Tôn Hiểu Vân là người có duyên với Lăng Ba, Lăng Ba tìm nàng là muốn đưa nàng đi tu đạo."
"Tu đạo?" Công Tôn Sách cảm thấy hoang đường, "Tôn giá không biết, nay mạng sống của Hiểu Vân bị đe dọa, sắp sửa qua đời, sao có thể theo tôn giá tu đạo? Sợ rằng tôn giá đã tìm sao người hữu duyên rồi."
Lăng Ba lạnh nhạt cười cười, trong nụ cười có dấu huyền cơ: “Nếu như, Lăng Ba có thể cứu nàng thì sao?"
Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách đều kinh ngạc, "Thật sao, có thể?"
"Thật."
"Không phải nói đùa?"
"Không phải nói đùa."
Công Tôn Sách vạn phần kinh hỉ, chốc lát muốn rơi lệ."Bao đại nhân."
Bao đại nhân gật đầu với Công Tôn Sách, Công Tôn Sách lúc này muốn dẫn Lăng Ba tới trước chỗ ở của Triển Chiêu: “Mời đi theo ta."
"Làm phiền." Lăng Ba gật đầu cảm ơn. Có điều, tuy hắn nói vậy, lại đi trước một bước ra khỏi phòng, để Công Tôn Sách đi đằng sau.
Thấy Lăng Ba không cần dẫn đường, đi một mạch tới chỗ Hiểu Vân đang ở, giống như vô cùng quen thuộc với Khai Phong phủ, không khỏi cảm khái trong lòng. Người này thật sự là thế ngoại cao nhân, hay là có ý đồ khác? Đi ở phía sau Lăng Ba, Công Tôn Sách trong lòng có chút lo sợ bất an.
Lăng Ba đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn Công Tôn Sách: “Công Tôn Tiên Sinh không tin Lăng Ba?"
"Chuyện này..." Công Tôn Sách do dự, ông không phải không tin, đương nhiên ông tình nguyện tin tưởng hắn, như vậy Hiểu Vân mới có cơ hội. Nhưng mà, suy nghĩ ở mặt khác, ông lại không thể không lo hắn có mục đích khác, dù sao ở đây là Khai Phong phủ, không thể không cẩn thận trong mọi chuyện.
"Nghi ngờ của Công Tôn tiên sinh, Lăng Ba hiểu, Lăng Ba chỉ có một câu: ngũ quan cảm giác được, chưa chắc đã là thật, nhưng mà, thứ tâm nhìn ra được, nhất định không phải giả."
Lăng Ba nói mơ hồ, nhưng Công Tôn Sách lại hiểu, Ông cũng là người tinh thông kỳ môn độn giáp, thuật số bói toán. Tất cả những thứ này đều ở chỗ tâm, nếu trực giác của ông là như vậy, tất sẽ là như vậy. Trong lòng ông biết, có thể tin tưởng hắn. Nhưng mà...
"Đệ tử còn có một chuyện không rõ, xin tôn giá nói rõ."
"Công Tôn tiên sinh muốn hỏi, Lăng Ba vì sao phải mang Công Tôn Hiểu Vân tu đạo?"
Công Tôn Sách sửng sốt, lập tức đáp: "Đúng vậy."
"Mang nàng tu đạo, vì cứu nàng."
Lăng Ba vô cùng đơn giản nói một câu, tựa hồ giải thích mọi thứ, nhưng lại giống như chưa nói gì. Công Tôn Sách vẫn không hiểu, chẳng lẽ tu đạo có thể cải tử hoàn sinh?
"Đệ tử, vẫn không thể hiểu được."
Lăng Ba mỉm cười, quay đầu nhìn ông một cái: “Đây là thiên cơ, Công Tôn Tiên Sinh không cần phải hiểu. Tiên sinh chỉ cần tin tưởng Lăng Ba là được."
"Vâng." Công Tôn Sách gật đầu, không nói thêm nữa. Lúc này trong lòng ông nghĩ là một chuyện khác. Nếu Hiểu Vân đi tu đạo, vậy Triển Chiêu làm thế nào? Hai người bọn họ… nghĩ đến đây, trong lòng Công Tôn Sách lại thở dài. Khó, khó, khó quá!
Có đôi khi, "Thiên Cơ không thể tiết lộ" là một cái cớ rất hay. Mặc kệ chuyện gì, chỉ cần nói như vậy, có thể chặn lại mọi nghi ngờ, lần này cũng vẫn dùng được. Công Tôn Sách nghe Lăng Ba nói như vậy liền không hỏi nữa.
Lăng Ba liếc mắt nhìn Công Tôn Sách, không khỏi cảm khái trong lòng, phụ thân này làm thật không dễ dàng, vì chuyện của con gái mà quan tâm như vậy, mới hơn bốn mươi tuổi, tóc đã bạc rất nhiều. Nghĩ đến đây trong lòng không khỏi có chút oán hận. Nếu không phải Diêm vương kia uống rượu làm hỏng việc, cũng sẽ không gây ra nhiễu loạn lớn như vậy, hắn cũng không phải bỏ qua những ngày thanh nhàn, chạy tới đây tìm người. Nói cái gì mà người có duyên, chẳng qua vì đem vận mệnh đang nhiễu loạn của Công Tôn Hiểu Vân quay lại quỹ đạo thôi.
Ngày Trung Nguyên năm trước, Diêm vương cùng phán quan uống sai, câu lầm tên người chết, nhầm đem Đinh Hiểu Vân thay cho Công Tôn Hiểu Vân, lúc phát hiện ra, Công Tôn Hiểu Vân hồn phách đã uống xong canh Mạnh Bà, đi đầu thai. Rơi vào đường cùng, địa phủ không thể không dùng kế di hoa tiếp mộc, dùng hồn phách Đinh Hiểu Vân nhập vào thân Công Tôn Hiểu Vân, để nàng làm Công Tôn Hiểu Vân tiếp tục sống.
Chỉ là không ngờ tới, “Công Tôn Hiểu Vân” này khác một trời một vực so với người cũ, sau cùng lại còn sinh ra tình cảm với Triển Chiêu, hai người đính hôn. Dựa theo mệnh số của Công Tôn Hiểu Vân, nàng cả đời sẽ không lấy chồng. Nhưng hiện nay vận mệnh của nàng đã xảy ra biến hóa, rất nhiều chuyện cũng rối loạn theo, cho nên sinh ra cục diện ngày hôm nay. Vì thế, hắn không thể không xuất hiện, sửa lại tình huống hỗn loạn này. Hết cách rồi, ai bảo hắn thiếu nhân tình của Diêm vương? Có điều, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên. Những sự việc kiểu này, hắn cũng đã làm thành quen.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.