Chương trước
Chương sau
Triệu Trinh nhìn chằm chằm Hiểu Vân đang quỳ trên mặt đấu, chỉ vào thang bao đang để bên cạnh, mở miệng hỏi.
"Công Tôn Hiểu Vân, ngươi đặc biệt đưa thang bao cho trẫm, là muốn nhắc nhở trẫm, ngày đó ở Ích châu ngươi từng cứu trẫm sao?"
Mới vừa rồi lúc hắn nhìn thấy thang bao, thật sự khiếp sợ. Theo Bát vương gia kể, thang bao này chính là món độc truyền của Hiểu Vân, trước mắt trong thiên hạ không có người thứ hai biết làm. Mà lúc Trần Lâm vào thông báo, lại cố ý cường điệu, bên ngoài có cô nương chờ hắn ăn xong điểm tâm sẽ mang hộp đựng về, hắn đã biết nàng tiến cung.
"Dân nữ không dám, dân nữ tuyệt không có ý này, xin Hoàng thượng minh giám.” Hiểu Vân quỳ xuống, cúi đầu cẩn thận đáp.
Triệu Trinh nhướn mi hỏi: “Vậy ngươi thật ra có ý gì?"
"Hiểu Vân làm thế này, chỉ vì muốn gặp Hoàng Thượng, cùng Hoàng Thượng nói mấy câu."
Nhìn Hiểu Vân quỳ gối phía dưới, đầu cúi thấp, bộ dáng quy củ, Triệu Trinh lại cảm thấy không được tự nhiên. Không biết vì sao, hắn không quen nhìn Hiểu Vân như thế này.
"Được rồi, ngươi đứng lên mà nói đi."
"Vâng, tạ Hoàng Thượng." Hiểu Vân nghe lời đứng lên. Đang muốn mở miệng nói chuyện của Triển Chiêu, lại bị Triệu Trinh ngắt lời.
"Công Tôn Hiểu Vân, thang bao nguội rồi, không thể ăn, ngươi đi làm lại cho trẫm một phần."
Hiểu Vân ngẩng đầu, vè mặt không dám tin nhìn Triệu Trinh, nàng có phải nghe lầm không, hắn bảo nàng đi làm thang bao sao? Hắn thật sự nghĩ nàng đặc biệt mang thang bao tới cho hắn ăn sao?
Triệu Trinh thấy biểu tình kinh ngạc của nàng liền bật cười.
"Ngươi vì sao lại như vậy, thang bao nguội vốn không thể ăn, ngươi đưa thang bao ngội tới cho trẫm, có phải rất không thành ý không? Đi đi, đến phòng bếp Ngự thư phòng làm lại cho trẫm."
Hiểu Vân nhìn biểu hiện chế nhạo của hắn, khóe miệng run rẩy. Thì ra Triệu Trinh hoàng đế cũng biết nói đùa. Có điều, hắn còn có tâm tình nói đùa, cho thấy tâm trạng của hắn không tệ.
"Dân nữ tuân mệnh, có điều, trước đó, có thể cho dân nữ nói mấy câu không?"
"Công Tôn Hiểu Vân, gan ngươi cũng lớn đấy, lại nói điều kiện với trẫm.” Triệu Trinh nhìn Hiểu Vân, nói như vậy nhưng trên mặt lại không có vẻ giận dữ.
Hiểu Vân nhìn biểu tình của hắn, cũng không khẩn trương, chỉ cúi đầu trả lời: “Dân nữ không dám." Ngữ khí nói chuyện, rõ ràng là khẩu thị tâm phi.
"Đừng có nói dân nữ không dám, trẫm biết ngươi dám. Tìm cái cớ tùy tiện như vậy để tới Ngự thư phòng của trẫm, ngươi còn có cái gì không dám?"
"Dân nữ..." Hiểu Vân nhìn Triệu Trinh, không biết trả lời thế nào. Nàng thật sự không hiểu suy nghĩ của hắn, tình huống hiện tại, một chút bộ dáng nghiêm khắc của quân chủ cũng không có, giống như tâm trạng vô cùng tốt.
"Hoàng Thượng, dân nữ..."
"Trẫm biết ngươi tới đây làm gì, không phải vì tên Ngự miêu kia sao?"
Ta biết ngươi có biết! Hiểu Vân nghĩ trong lòng như vậy, nhưng lại không dám nói ra.
"Hoàng Thượng anh minh. Nếu Hoàng Thượng đã biết ý định của dân nữ, dân nữ cả gan xin Hoàng Thượng nghe vài lời!"
Triệu Trinh nhìn ánh mắt nhìn thẳng tắp của Hiểu Vân nhìn mình, đột nhiên trầm mặt.
"Được, ngươi nói đi, trẫm nghe xem sao. Nếu ngươi có thể thuyết phục trẫm, trẫm sẽ tha cho Triển Chiêu."
"Hoàng Thượng, lời này thật sao?" Hiểu Vân kinh hỉ.
"Ngươi đang nghi ngờ trẫm?" Triệu Trinh liếc nhìn Hiểu Vân, giống như hờn dỗi.
"Hiểu Vân không dám, Hoàng Thượng là vua của một nước, tất nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh. Hoàng Thượng cứ từ từ nghe Hiểu Vân nói mấy câu."
Triệu Trinh một tay đặt trên thư án, nhìn Hiểu Vân: “Nói."
Vì thế, Hiểu Vân kể lại nghĩa cử của Ngũ thử truyền trên giang hồ, tấm lòng hiệp nghĩa của năm người, võ công cao cường cũng nói hết. Chuyện này, tất nhiên là do Công Tôn Sách dạy nàng, dù sao sự tích cụ thể vè ngũ thử, nàng cũng không biết nhiêu. Sau đó lại đem chuyện người giang hồ trọng danh dự giải thích một hồi. Lại sau nữa là chuyện Bao đại nhân mến tài, lập kế hoạch mời Ngũ thử cống hiến cho triều đình nói lại một lần. Lần này nói một hơi nửa canh giờ, nói tới miệng khô lưỡi khô, yết hầu cũng có chút khàn.
Triệu Trinh nghe xong, ngón tay gõ trên bàn, sau đó nói.
"Theo lời Công Tôn Hiểu Vân, việc của Ngũ thử kia thật là thú vị. Có điều, không biết ngươi làm sao biết được?"
"Chuyện này... không dám dấu Hoàng Thượng, đây đều là gia phụ nói cho dân nữ biết."
Triệu Trinh cười cười, "Vậy những lời này đều là Bao Chửng bảo ngươi nói?"
Hiểu Vân biết việc này rất rõ ràng, nàng tất nhiên nàng không giấu diếm, hào phóng thừa nhận.
"Vậy Bao Chửng còn dạy ngươi nói gì nữa?"
"Bao đại nhân nói, Bạch Ngọc Đường lấy trộm ngọc như ý, chỉ là nhất thời xúc động, muốn cùng Triển Chiêu phân cao thấp một phen, tuyệt không có ý bất kính với hoàng thất, càng không có tâm mưu nghịch. Ngũ thử là bậc nghĩa sĩ, trung can nghĩa đảm, nhiệt tình vì lợi ích chung, nếu triều đình thu dụng được, tất nhiên là phúc của triều đình, của giang sơn xã tắc. Triển đại nhân vốn là người nhàn vân dã hạc, trường kiếm giang hồ, dấn thân vào chốn quan trường cũng là vì chính nghĩa, mưu lợi cho dân chúng thiên hạ, mất đi một nhân tài hiếm có như vậy, chỉ sợ khó tìm được người thứ hai. Thỉnh Hoàng Thượng minh giám."
Hiểu Vân nói rõ ràng từ đầu chí cuối những lời Bao đại nhân từng nói qua.
"Như vậy thôi?"
"Bao đại nhân dặn dân nữ nói chỉ có vậy thôi."
Lúc này, Triệu Trinh lại nở nụ cười: “Bao khanh gia vẫn như thế, luôn chỉ nói vì người khác!"
"Hoàng Thượng, những gì Bao đại nhân dạy dân nữ nói, dân nữ đều đã nói xong. Có điều, dân nữ còn có suy nghĩ riêng của mình."
"Ồ?" Triệu Trinh nhướn mi, "Ngươi có lời gì muốn nói?"
"Dân nữ muốn nói, về chuyện Bạch Ngọc Đường trộm ngọc như ý, Bao đại nhân sở dĩ làm như vậy, cũng là muốn vì triều đình chiêu nạp hiền tài, Bao đại nhân không phải có ý lừa gạt Hoàng Thượng, chỉ vì thấy không cần phiền toái như vậy. Vốn dĩ, Bao đại nhân đã định sau khi mọi chuyện chấm dứt sẽ báo cáo sự tình cho Hoàng Thượng biết. Có điều sự tình biến đổi, mới diễn thành tình huống hôm nay. Đây không phải điều Bao đại nhân mong muốn, cũng không phải chuyện vui vẻ với Thánh thượng. Cho nên, khẩn cầu Hoàng Thượng nể tình Bao đại nhân vì nước vì dân, thu hồi trừng phạt với Bao đại nhân; khẩn cầu Hoàng Thượng nể tình Ngũ thử trung nghĩa, một lòng làm việc thiện, cho bọn họ nhận chức ở Khai Phong phủ, lấy công chuộc tội; khẩn cầu Hoàng Thượng, thả Triển đại nhân, ngài ấy là người tốt, cũng là quan tốt."
Hiểu Vân nói một hồi, tới chỗ kích động liền quỳ xuống.
"Xin Hoàng Thượng minh giám!"
Nghe xong Hiểu Vân tường trình, Triệu Trinh có chút xúc động.
"Ngươi cầu tình thay bọn họ, nhưng trẫm muốn biết, ngươi nắm chắc bao nhiêu phần có thể dùng những lời này thuyết phục trẫm?"
Hiểu Vân ngẩng đầu, nhìn Triệu Trinh lắc đầu.
"Kỳ thật, dân nữ không hề nắm chắc. Nhưng mà, dân nữ tin tưởng, Hoàng Thượng là một minh quân, Hoàng Thượng so với dân nữ càng biết ai có ích cho giang sơn xã tắc, người nào trung tâm với triều đình, người nào nên giữ, người nào không nên giữ. Dân nữ không dám vọng đoán thánh ý, nhưng dân nữ cảm thấy, có lẽ suy nghĩ của Hoàng Thượng cũng giống như Bao đại nhân, nhưng Hoàng Thượng là vua một nước, trên dưới triều đình, đối với bất cứ ai cũng không thể bất công, phải lo lắng chu toàn, vì vậy cách xử lý sự việc không giống nhau."
Hiểu Vân nói xong những lời này, Triệu Trinh trầm mặc nhìn nàng hồi lâu rồi mới nói.
"Trẫm đói bụng, nếu ngươi làm được thang bao ngon cho trẫm, trẫm sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ngươi."
"Tạ Hoàng Thượng!" Hiểu Vân lúc này kích động nói không ra lời, giờ phút này Triệu Trinh đáng yêu tới mức nàng muốn xông lên ôm một cái. Có điều, nàng tất nhiên không thể làm chuyện đó, dập đầu tạ ơn, sau đó rời khỏi Ngự thư phòng.
Nhìn Hiểu Vân vui sướng rời đi, nhìn cửa phòng đóng lại, Triệu Trinh nâng tay xoa ngực mình. Vị trí bên trái, hình như xao động không ngừng. Loại rung động này, đến giờ vẫn chưa dừng lại. Không ngờ, việc mà Bát hoàng thúc cũng không nhận ra, lại bị nàng xem thấu. Nàng xét cho cùng có tâm tư thế nào, lại đoán được suy nghĩ của hắn?
Đúng, vốn dĩ hắn không muốn giết Bạch Ngọc Đường.
Lúc ấy Bàng Cát trong triều gợi ra chuyện này, hắn đúng là tức giận. Nhưng sau khi cơn tức giận qua đi, hắn suy nghĩ lại, cũng phái người điều tra Ngũ thử. Hắn biết thanh danh của Ngũ thử trên giang hồ rất tốt, cũng tin tưởng bọn họ tuyệt đối không có lòng mưu nghịch. Hơn nữa tiền bạc quyền thế của bọn họ cũng không thể khinh đường. Hắn cũng có ý chiêu mộ bọn họ cho triều đình. Trong lòng hắn rất rõ ràng, nhiều kẻ địch không bằng nhiều bằng hữu. Chiêu mộ Ngũ thử, chính là đem kẻ địch biến thành sức mạnh của mình, đây là việc nhất cử lưỡng tiện.
Sở dĩ hắn tạm thời cách chức Bao đại nhân, phái binh truy bắt Bạch Ngọc Đường, chẳng qua là diễn trò mà thôi. Nếu sự tình đã náo loạn lên, không thể dấu diếm, vậy để hắn nháo thật lớn, toại nguyện tâm ý triều thần, cũng làm bước đệm sau này đặc xá cho Bạch Ngọc Đường.
Mà nhốt Triển Chiêu vào thiên lao, cũng không phải muốn trị tội hắn, chỉ là khiển trách. Thứ nhất là bịt miệng triều thần, thứ hai là để Triển Chiêu nhớ kỹ bài học lần này, lần tới không chơi trò giang hồ nghĩa khí nữa.
Triệu Trinh làm như vậy, bên ngoài nhìn như vô tình, thực tế là bảo vệ bọn họ, có thể nói là dụng tâm lương khổ. Mà dụng tâm lương khổ này, không thể nói cho người khác, chỉ có thể bị hiểu lầm, thật khiến mình nghẹn khuất. Muốn làm hoàng đế tốt thật không dễ dàng, có đôi khi, khiến hắn cảm thấy khó chịu. Nhưng mà không ngờ, hôm nay lại có người chạm tới đáy lòng của hắn.
Chưa từng có người nào giống như nàng, chưa từng có...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.