Đêm mùa đông không phải lạnh bình thường. Mặc dù ở trong xe ngựa, tay ôm chậu than, Hiểu Vân vẫn lạnh tới răng đánh lập cập.
Trời tối rất nhanh. Nàng nhớ rõ nửa khắc trước trời còn tờ mờ, vậy mà lúc này bốn phía đã tối đen một mảnh, mà nàng cùng Triển Chiêu vẫn chưa rời khỏi khu rừng này.
"Uy..."
Xe ngựa ngừng lại, Hiểu Vân nhấc màn xe ngựa, Triển Chiêu vừa vặn quay lại nhìn nàng. Nương theo ánh trăng non cùng những ngôi sao tỏa sáng, Hiểu Vân vẫn có thể nhìn rõ hình dáng hắn.
"Triển đại nhân..."
"Hiểu Vân cô nương, xem ra, tối nay chúng ta phải nghỉ lại đây."
Hiểu Vân có thể nghe ra sự khó xử khi hắn nói câu này. Với hắn mà nói, nghỉ đêm ngoài trời là bình thường, nhưng hắn đang lo lắng cho nàng. Vì vậy khẽ cười nói:
"Cũng được, tôi lớn thế này rồi còn chưa ngủ ngoài trời bao giờ đâu."
Triển Chiêu cười khẽ lắc đầu, "Trời lạnh như vậy, ngủ đêm trong rừng, không thể không có việc gì."
"Biết làm sao được chứ, chúng ta hiện giờ không có cách nào khác, chỉ có thể tìm niềm vui trong khổ cực thôi.” Hiểu Vân từ trong xe ngựa thò đầu ra, một trận gió lạnh thổi vào cổ, khiến nàng không nhịn được rùng mình, liền quàng thêm một vòng khăn, rồi mới từ trên xe ngựa nhảy xuống.
"Nhanh lên nhanh lên, đốt lửa lên, chậu than của tôi cũng nguội rồi."
Triển Chiêu xuống xe dắt ngựa đem tới buộc dưới một tàng cây, thấy Hiểu Vân rời khỏi xe ngựa liền nhíu mày.
"Bên ngoài rất lạnh, cô nương ra làm gì.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-giai-lao/1565620/quyen-3-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.