Thời tiết có chút lạnh, có điều không hề ảnh thưởng tới hứng thú cưỡi ngựa của Hiểu Vân.
Mười ngày, Hiểu Vân không ngờ rằng dưới sự giúp đỡ của Triển Chiêu, trong mười ngày nàng đã có thể cưỡi ngựa chậm rãi, so với nàng nghĩ nhanh hơn nhiều, khiến nàng vô cùng hưng phấn, vừa vui vẻ vừa đắc ý. Vì thế hôm nay, Hiểu Vân một mình cưỡi A Tảo đi dạo ở ngoại ô Khai Phong phủ, tâm trạng vô cùng tốt, vừa phất roi da vừa ậm ừ hát.
"Ta có một con lừa nhỏ tới bây giờ vẫn chưa từng cưỡi, có một ngày tâm huyết dâng trào liền tập cưỡi, trong tay cầm roi da nhỏ lòng đang đắc ý…” Lúc đang hát thật vui vẻ, đột nhiên bị một người ngắt lời.
"Điệu hát dân gian của cô nương này thật là kỳ lạ."
Hiểu Vân ngạc nhiên, dừng ngựa nhìn xung quanh, lại không phát hiện bóng người nào, đành bỏ qua. Đang định đi tiếp, một bóng dáng màu trắng từ trên trời giáng xuống. Hiểu Vân cả kinh mới phát hiện, thì ra người nói chuyện đang ở trên cây, khó trách mới rồi không thấy ai, chỉ nghe thấy tiếng.
Đợi người nọ rơi xuống bên cạnh ngựa của mình, Hiểu Vân nhìn kỹ liền hô ra tiếng. Đây không phải là vị mỹ nam tử ngày đó anh hung cứu mỹ nhân sao?
"Thì ra là ngươi."
"Là ta. Thật tình cờ.” Người nọ cười trả lời. Nói xong, soạt một tiếng mở quạt ra, nhẹ nhàng phẩy vài cái.
Hiểu Vân thoáng nhìn cây quạt của hắn, cũng khẽ cười: “Là đúng lúc, không ngờ ở nơi này lại gặp được Bạch ngũ gia."
Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-giai-lao/1565616/quyen-3-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.