Hai tay Hiểu Vân vẫn đặt trên chiếu thư, nàng biết thứ này là ngọn cỏ cứu mạng của Thạch Quốc Trụ, hắn sẽ không mạo hiểm, mà nàng cùng Công Tôn Sách, chẳng qua là có cũng được không có cũng không sao. Lúc này Hiểu Vân không sợ hãi. "Ngươi thả cha ta trước." Thạch Quốc Trụ nhìn chiếu thư, lại nhìn nàng. "Ta thả cha ngươi, ngươi tới đây, đem chiếu thư giao cho ta." Công Tôn Sách nghe vậy lắc đầu, "Hiểu Vân, không thể!" Hiểu Vân quay đầu, nhìn về phía Công Tôn Sách, mỉm cười với ông, ý bảo ông yên tâm, rồi từng bước một tới gần Thạch Quốc Trụ, Công Tôn Sách bị đạo sĩ đẩy, lảo đảo vài bước, đành đi về hướng Hiểu Vân. Giữa đường hai người giao nhau, Hiểu Vân đột nhiên quay người, kéo Công Tôn Sách ngã xuống. Mạc Ngôn cùng đạo sĩ biết tình hình không ổn, bước lên trước muốn giữ hai người, ai ngờ có người đi trước một bước, thình lình xuất hiện, trường kiếm chỉ thẳng, ập vào mặt bọn họ. Mạc Ngôn tất nhiên không đề phòng, thối lui vài bước. Đạo sĩ cũng bị Quy tiên đuổi tới cuốn lấy. Hiểu Vân không kịp cởi trói cho Công Tôn Sách, vội đỡ ông chạy đi, tránh xa khỏi vùng “chiến hỏa”, để tránh Triển Chiêu bọn họ vì cố kỵ an toàn mà không thể chuyên tâm với kẻ địch. Không lâu sau, đám người Trương Long Triệu Hổ cũng đuổi tới, Triển Chiêu cùng Quy tiên liền chuyên tâm đối phó với Mạc Ngôn và đạo sĩ kia, mấy tên thủ hạ của Thạch Quốc Trụ chỉ một lát đã bị Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán bắt, Thạch Quốc Trụ tất nhiên cũng không chạy thoát. Tuy Mạc Ngôn là cao thủ hàng đầu, nhưng cũng không phải đối thủ của Triển Chiêu, đấu một hồi cũng bại trận, thúc thủ chịu trói. Đạo sĩ kia thật ra lại rất khó đối phó, có điều Triển Chiêu cùng Quy tiên liên thủ, thiên hạ không ai địch nổi. Hắn cố chống đỡ không chịu đầu hàng, Triển Chiêu đành một kiếm đưa hắn về trời. Đám người Thạch Quốc Trụ bị trói giải về thành, Hiểu Vân thấy đại cục đã định, nói với Công Tôn Sách một tiếng, sau đó xoay người đi tìm Quy tiên. Chuyện công đã xong, nàng cũng nên giải quyết việc tư của mình. Triển Chiêu trong lòng tuy có nghi vấn, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ nhìn bóng nàng đi xa dần. Tuy hắn không biết ý định của nàng, nhưng cũng mơ hồ biết, đây mới là mục đích nàng tới Ích châu lần này. Thạch Quốc Trụ cùng nghịch đảng liên quan bị bắt, Bao đại nhân nhận lệnh của Triệu Trinh, thăng đường thẩm án trong nha môn Ích châu, Bát vương gia, Vương thừa tướng cùng Bàng thái sư dự thính. Quá trình thẩm án định tội tất nhiên là thuận lợi. Tội danh mưu nghịch, liên lụy tới cửu tộc, Triệu Trinh nhân từ, chỉ mang nam quyến trực hệ với Thạch Quốc Trụ cùng những kẻ mưu phản xử trảm, còn lại ban chỉ đặc xá, miễn cho họ tội chết, chỉ lưu đày biên ngoại, đời sau không được bước vào trung thổ nửa bước. Chiêu này đúng là biện pháp hay thu phục lòng người. Nếu là tru di cửu tộc, tất nhiên sẽ sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông. Nếu có cá lọt lưới, tất nhiên sẽ sinh ra oán hận, đợi thời cơ trả thù, chính là một tai họa ngầm. Đối với Triệu Trinh mà nói, vẫn là "Lấy ơn báo oán" thỏa đáng hơn, người bị lưu đày tất nhiên có thể giám thị. Được tiếng nhân quân, lại không cần phòng ngừa ám tiễn hại người, quả thật là nhất cử lưỡng tiện. Việc này xong, tưởng rằng sóng yên bể lặng, Triệu Trinh có thể mang trọng thần của hắn hồi kinh, chỉ là không ngờ, đám tùy tùng thu thập xong hành lý, chuẩn bị theo chủ tử trở về, lại đột nhiên nghe nói, các chủ tử có chuyện đang thảo luận ở phòng khách. Nghe nói, Bàng thái sư lại tìm tới Bao đại nhân gây phiền toái, hơn nữa, lần này Hoàng Thượng thiên vị cho bên Bàng thái sư. Hình như có quan hệ tới một cô nương trong phủ của Bao đại nhân, cũng không biết cụ thể là thế nào. Tóm lại việc hồi kinh bị trì hoãn lại mấy ngày. "Công Tôn tiên sinh, ngươi có biết Hiểu Vân đang ở đâu không?” Bao đại nhân nhìn Công Tôn Sách, vẻ mặt lo lắng. Giờ phút này cũng không biết Hiểu Vân thế nào rồi. "Đại nhân, Hiểu Vân trước khi đi từng nói với đệ tử, bất luận có tin tức gì, nàng định làm gì, cũng sẽ trở về thông báo với đệ tử một tiếng.” Công Tôn Sách trả lời, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, chỉ sợ nàng thân bất do kỷ, không thể nói trước với ông. Bao đại nhân gật đầu. Ông cũng không biết nàng nên trở về, hay không nên trở về. Nếu nàng về, tất nhiên không tránh được chịu tội, mặc dù không bị tống giam, nhưng không tránh được chịu khổ da thịt. Nếu nàng không trở về, vậy thì Khai Phong phủ sẽ gặp phiền toái, nhất là Công Tôn tiên sinh, mà nàng cũng sẽ gánh trên lưng tội danh bất hiếu bỏ trốn. Tội phạm thượng này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nếu không ai truy cứu thì không sao. Nhưng mà Bàng Cát và ông xưa nay không hòa thuận, liền níu lấy việc này không thả, nhất định phải đưa tiểu cô nương nàng lên công đường trị tội bất kính với Hoàng Thượng. Nói tới việc này, cũng chỉ vì mối hận cũ giữa Bàng Cát và ông. Hiểu Vân à Hiểu Vân, là bản phủ liên lụy ngươi! Nghĩ tới đây, Bao đại nhân không khỏi thở dài. Công Tôn Sách thấy Bao đại nhân khó xử như vậy, trong lòng liền tính toán một phen. "Đại nhân, đệ tử đi tìm Hiểu Vân về." "Công Tôn tiên sinh, ngươi đây là..." Bao đại nhân vẻ mặt khó xử. "Đại nhân, bất luận thế nào, vẫn phải tìm nàng về trước đã. “Công Tôn Sách kiên định nhìn Bao đại nhân. Bao đại nhân thấy vậy, hiểu rõ gật đầu. "Như vậy đành vất vả Công Tôn tiên sinh. Triển hộ vệ, ngươi theo Công Tôn tiên sinh đi đi." Triển Chiêu luôn đứng một bên trầm mặc không nói. Đối với chuyện của Hiểu Vân, trong lòng hắn có nghi hoặc. Nhưng chuyện này Công Tôn tiên sinh từng nói rõ, trước mắt không tiện cho hắn biết, hắn không thể hỏi nhiều. Nhưng hắn biết, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh và hắn không có gì là bí mật, việc này bọn họ không nói ra, tất nhiên liên quan mật thiết tới chuyện riêng của Hiểu Vân, hắn không nên biết. Nhưng mà, Hiểu Vân với hắn mà nói càng ngày càng thần bí. Nàng dường như có rất nhiều chuyện hắn không biết. Mà sự cương liệt của nàng, sự thẳng thắn của nàng, sự chính trực của nàng, trí tuệ của nàng, thiện lương của nàng, bất khuất của nàng, quật cường của nàng, hoạt bát của nàng, nụ cười ung dung của nàng... Trong lòng Triển Chiêu chợt động, mới phát hiện mình hình như suy nghĩ quá nhiều về nàng, liền thu lại tinh thần, khẽ lắc đầu, xóa đi khuôn mặt mỉm cười quật cường kia. Lúc ngẩng đầu, liền thấy vẻ mặt kinh ngạc của Bao đại nhân và Công Tôn Sách đang nhìn hắn, làm hắn vô cùng khó hiểu. "Đại nhân, Công Tôn tiên sinh, vì sao lại nhìn Triển Chiêu như thế?" Bao đại nhân kinh ngạc nhíu mày: “Triển hộ vệ không biết vì sao lơ đễnh, bản phủ gọi mấy lần đều không nghe thấy, có phải bị thương chưa lành không, hay là quá mức mệt nhọc?" Triển Chiêu thấy Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách đều mang vẻ mặt lo lắng, không khỏi xấu hổ đỏ mặt: “Thuộc hạ không sao. Chỉ là nhất thời luống cuống, xin đại nhân thứ lỗi." "Triển hộ vệ không phải có bệnh chứ?” Bao đại nhân lo lắng thân thiết nhìn hắn, hỏi lại một lần. Triển Chiêu liên tục lắc đầu, "Thuộc hạ không sao, đại nhân yên tâm. Đại nhân có chuyện gì dặn dò sao?" "Không sao thì tốt rồi,” Bao đại nhân trấn an vỗ vai hắn, “ngươi theo Công Tôn tiên sinh đi tìm Hiểu Vân đi, một mình nàng bên ngoài, trời sắp tối rồi, không an toàn." "Hiểu Vân cô nương?" Triển Chiêu ngạc nhiên một chút rồi ôm quyền đáp: “Vâng, đại nhân." "Làm phiền Triển hộ vệ." Công Tôn Sách thi lễ. "Công Tôn tiên sinh khách khí." Triển Chiêu cười đáp, lập tức hai người rời đi. Lúc này mặt trời sắp lặn, đột nhiên cuồng phong nổi lên, cuốn theo vô số lá rụng, xoay tròn trong không trung. Gió lớn mang theo đất đá đập vào mặt, quất vào hai gò má, khiến ngươi ta khó mà mở mắt. Không lâu sau trời đổ mưa. Mưa lớn tầm tã, dội xuống mái ngói kêu lộp bộp. Đá xanh trên mặt đường gồ ghề lồi lõm lập tức tích nước thành vũng. Người trên đường đều chạy vội, giơ tay áo che mưa, tìm chỗ tránh. Triển Chiêu cầm một chiếc ô màu xanh, chỉnh tề tránh né những vũng nước kia, di một đường cũng không bị ướt. "May mà tiên sinh xem thiên tượng, bằng không lúc này chúng ta bị mưa ướt hết rồi." Công Tôn Sách mỉm cười không đáp, tay mang ô, trong lòng lại có chút chua xót. Nếu ông có thể tính toán chuẩn thì tốt rồi. Ví dụ như con gái bỗng nhiên qua đời, ví dụ như chuyện “tá thi hoàn hồn” huyền diệu khó giải thích của Đinh Hiểu Vân, còn có việc hôm nay. Ông không ngờ, nàng lại vì ông giằng co với Hoàng Thượng, phạm tội bất kính, không ngừng cố gắng chỉ để dành lấy cơ hội cứu ông. Ông, cũng không phải là phụ thân của nàng mà! Bên bờ Trường hà, Hiểu Vân ngơ ngác ngồi đó. Nhìn nước sông lên xuống, dòng chảy về đông. Nước sông ve vuốt bên bờ, hoa trôi dập dềnh, tràn qua những tảng đá lớn nhỏ, tháng ngày tích lũy, tạo nên góc cạnh cùng oán hận. Mặt trời đã lặn, mây đen dày đặc, cuồng phong gào thét, gió mưa tầm tã. Mà nàng chỉ ngồi đó, nhìn những hạt mưa đánh xuống mặt sông, lao xao từng trận, như một bản nhạc vĩnh viễn không dừng lại, mà bản nhạc này, âm thanh này, trong mắt nàng không có vui vẻ, chỉ có nặng nề thê lương. Giống như sinh mệnh luân hồi mang tới sinh ly tử biệt, giống như hưng thịnh suy vong của lịch sử. Trong óc nàng lúc này một mảnh hỗn loạn. Nàng không biết mình nghĩ cái gì, hay mong muốn cái gì. Cha của nàng, mẹ của nàng, bạn trai, em gái, công việc, người nàng thích, người nàng ghét… Tất cả tất cả những thứ tồn tại ở thế kỷ hai mốt mà nàng có, nhiều thật nhiều, giống như ánh chớp từng thứ từng thứ vụt qua đầu nàng. Đầu của nàng tràn ngập hình ảnh mà không thể hoạt động, không thể tiêu hóa được một câu kia của Quy tiên. "Đinh Hiểu Vân dương thọ đã hết, chết ngày mười lăm tháng bảy năm hai ngàn lẻ chín, do hỏa hoạn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]