Chương trước
Chương sau
"Không được!" Hiểu Vân một bước tiến lên ngăn bọn họ."Hoàng Thượng, người không thể đi!"
"Công Tôn Hiểu Vân, vì sao ngươi ngăn cản trẫm?” Triệu Trinh trừng mắt nhìn Hiểu Vân, lớn tiếng quát.
Hiểu Vân cũng không khách khí trừng mắt trở lại.
"Hoàng Thượng, người có từng nghĩ tới, Thạch Quốc Trụ vì sao lại giết Thư tú tài. Thư tú tài là một thư sinh nghèo, không oán không cừu với hắn, cho dù hắn vì việc Thư phu nhân đưa quạt báo tin mà ghi hận trong lòng, nhưng vẫn có thể âm thầm xuống tay, cần gì gióng trống khua chiêng đem người ra trảm thủ thị chúng? Mục đích của Thạch Quốc Trụ đơn giản là dụ Hoàng thượng xuất hiện đó!"
"Với lại, ngươi tùy tiện tới đó, có thể cứu được Thư tú tài sao? Hoàng Thượng mà đi, sợ là không cứu không được thư tú tài, hơn nữa là dê vào miệng cọp, đúng ý Thạch Quốc Trụ, Hoàng thượng chẳng lẽ muốn gian kế của chúng được thực hiện sao?” Hiểu Vân nóng vội, nói không giữ miệng, lại gọi thẳng Triệu Trinh là “ngươi”.
Triệu Trinh nghe vậy không khỏi sửng sốt, lúc này Thư phu nhân đã như mất hồn, sắc mặt càng trắng, lẩm bẩm trong miệng: “Làm thế nào bây giờ. Làm thế nào bây giờ."
Hiểu Vân nắm bả vai Thư phu nhân, nhìn nàng nói: "Thư phu nhân, ngươi mau dẫn Tiểu Phương tới pháp trường, đến lúc đó Bao đại nhân sẽ tới cứu tướng công ngươi."
"Bao đại nhân, đúng, còn có Bao đại nhân!" Thư phu nhân lúc này mới nhớ tới còn có Bao đại nhân. “Công Tôn cô nương, ngươi nói thật chứ?"
Hiểu Vân nhìn nàng gật đầu, "Ngươi không tin ta, cũng phải tin tưởng Bao đại nhân."
Thư phu nhân nhìn ánh mắt kiên định của Hiểu Vân gật đầu: "Được, ta đi!"
Thư phu nhân lau nước mắt trong khóe mắt, xoay người định rời đi, lại bị Hiểu Vân giữ chặt, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Thư phu nhân, nhìn thấy Bao đại nhân, nhất định phải tìm cách đưa Bao đại nhân tới đây cứu Hoàng thượng."
"Được, ta biết." Thư phu nhân thận trọng gật đầu, vội vàng đi.
Hiểu Vân đứng ở cửa hồi lâu, Bóng Thư phu nhân đã sớm biến mất khỏi tầm mắt, nhưng nàng vẫn đứng ở đó không cử động. Nàng cũng muốn đi theo, vì Quy tiên sẽ giả làm Bao đại nhân tới pháp trường cứu người. Nhưng mà hắn… Hiểu Vân quay đầu nhìn Triệu Trinh. Nàng đã đồng ý với Triển Chiêu sẽ bảo vệ Hoàng Thượng, nàng đã đồng ý rồi. Nếu hiện giờ không thể tới tìm bọn họ, đành phải chờ đợi Thư phu nhân có thể mang bọn họ về.
Sau khi Thư phu nhân rời khỏi miếu đổ, vội vàng về nhà. Về tới nơi, Tiểu Phương đang chơi bên nhà Vương lão bá hàng xóm. Tiểu Phương thấy Thư phu nhân trở về, vui vẻ chạy tới.
"Nương, người đã trở lại."
Thư phu nhân đã chạy muốn đứt hơi, nhưng không dám nghỉ ngơi, lúc này một khắc cũng không thể trì hoãn, dẫn Tiểu Phương đi luôn.
"Tiểu Phương, chúng ta đi tìm cha."
Tiểu Phương bị Thư phu nhân kéo đi vội, chân ngắn không theo kịp bước chân của mẫu thân, thiếu chút vấp ngã.
"Nương, cha ở đâu vậy?"
"Cha ở pháp trường, chúng ta nhanh đi."
Tiểu Phương kỳ thật không biết pháp trường là cái gì, có điều nhìn vẻ mặt của mẫu thân, nàng biết có chuyện không ổn, nhưng mà nàng thật sự không theo kịp, “Nương, người đi nhanh quá, con không theo kịp."
Thư phu nhân dừng lại nhìn Tiểu Phương, vừa vội lại vừa hoảng, đành ngồi xổm uống ôm lấy Tiểu Phương đi tiếp. May mắn pháp trường dựng tại ngoại ô phía tây, cũng là chỗ bọn họ, đường đi không dài lắm. Hai mẹ con cùng nhau chạy, một khắc sau đã tới pháp trường.
Lúc này đã là giờ ngọ hai khắc, Thư Đức Phúc mặc áo tù, hai tay bị trói sau lưng, quỳ gối trên đài.
"Tướng công..."
"Cha..."
Mẹ con hai người nhìn thấy Thư Đức Phúc, kêu lên xông tới, lại bị binh lính giám trảm ngăn dưới đài một thước bên ngoài.
"Cha..."
"Tướng công..."
Thư Đức Phúc nghe thấy tiếng hét của bọn họ, quay đầu nhìn các nàng, sắc mặt lộ vẻ vui mừng: “Nương tử, Tiểu Phương... Hai người đến rồi, tới cứu ta, thật tốt quá, thật tốt quá! Đại nhân, nương tử ta tới rồi, ngài có thể thả ra rồi, đại nhân..."
Thư phu nhân nghe Thư Đức Phúc nói, lại nhìn vẻ mặt hắn không bình thường, đau lòng không thôi, "Tướng công, chàng làm sao vậy, tướng công..."
Thì ra, lúc Thư Đức Phúc bị nhốt trong địa lao Kinh lược phủ, bị đạo sĩ kia làm phép, trúng phải cổ độc, thần trí không rõ, lúc thì nói năng lung tung không có ý thức, giống như mới rồi. Khi lại hồi phục tỉnh táo như người bình thường, giống như bây giờ vậy.
"Nương tử, vi phu phải đi rồi, nàng chăm sóc Tiểu Phương cho tốt.” Thư Đức Phúc nhìn Thư phu nhân, vẻ mặt bi thương cùng bất đắc dĩ.
Thư phu nhân rơi lệ đầy mặt, "Không, tướng công, chàng sẽ không chết, Bao đại nhân sẽ đến cứu chàng. Công Tôn cô nương nói, Bao đại nhân nhất định sẽ đến cứu chàng."
Thư đức phúc cười khổ, "Nương tử, nếu Bao đại nhân sẽ đến cứu ta, vì sao lúc này còn chưa xuất hiện?"
Thời gian tới lúc hắn bị chém đầu chỉ còn nửa khắc, mà Bao đại nhân đâu rồi? Trong lòng Thư Đức Phúc lúc này chỉ cảm thấy một trận thê lương không nói nên lời. Nghĩ tới hắn là một thư sinh luôn tuân thủ pháp luật, bỗng dưng gặp phải tai ương lao ngục, bây giờ còn phải mất đi tính mạng. Hắn cũng không biết mình vì sao phải chết, cũng không có biện pháp nào. Hắn có thể kêu oan với ai đây? Hắn không có chỗ nào để bày tỏ oan khuất, chỉ có thể chờ, chờ chết dưới tay đao phủ.
Nghĩ tới hắn thường ngày luôn làm điều tốt giúp mọi người, ngay cả một con rùa cũng không nỡ nhìn nó chết dưới dao mổ, mua về phóng sinh, người ta nói lòng tốt tất có báo đáp, nhưng nay có ai tới cứu tính mạng của hắn không?
Thư phu nhân lúc này đã khóc không thành tiếng, đúng vậy, Bao đại nhân vì sao còn chưa tới, tướng công nhà nàng sắp bị hành hình rồi!
"Tướng công, nếu chàng chết, thiếp thân sẽ đi theo, trên đường tới hoàng tuyền, chàng sẽ không cô đơn một mình."
"Cha, chúng ta chết cũng phải chết một chỗ..." Tiểu Phương dùng tay áo lau mặt mình, nhưng nước mắt mãi không hết, lau thế nào cũng không hết."Cha..."
Đúng lúc này, binh lính giám trảm hô lớn: “Thời gian đã đến! ~ "
Âm thanh này, giống như tử thần đập vào lòng bọn họ, đánh vỡ toàn bộ hy vọng.
Quan giám trảm từ trên cao cầm lấy một thẻ sinh tử, ném xuống đất. "Hành hình ~!"
Lệnh ra một tiếng, giống như sấm rền, đánh vào lòng Thư phu nhân. Không cứu, thật sự không cứu. Nàng bỗng nhiên thật hối hận, hối hận nàng không nên nghe lời Công Tôn Hiểu Vân, nàng nên mang Hoàng Thượng tới, như vậy, phu quân nàng sẽ không phải chết, nhưng mà...
Nếu trở lại, nàng thật sự sẽ làm như vậy sao? Nàng sẽ vì phu quân mà đẩy Hoàng Thượng vào hiểm địa sao?
Sẽ không, cho dù làm lại, nàng cũng không làm như vậy, hơn nữa, phu quân của nàng cũng không muốn nàng làm như vậy.
"Tướng công, chàng đi trước, thiếp thân cùng Tiểu Phương sẽ đi sau."
"Cha, người phải đợi Tiểu Phương." Giọng nói non nớt của Tiểu Phương, lộ ra sự bi ai cùng thê lương hoàn toàn không nên có ở con trẻ.
Đao phủ giơ một cái bình lên, trong đó là rượu mạnh nhất bọn họ có thể tìm được. Uống một ngụm, sau đó phun lên đại đao, lưỡi đao thoáng nhìn càng thêm sắc bén, dưới ánh mặt trời làm lóa mắt người nhìn. Mộc bài cắm sau lưng Thư Đức Phúc bị rút ra, vứt trên mặt đất, phát ra một âm thanh trầm đục, lập tức đại đao giơ lên cao.
Thư phu nhân cắn chặt môi dưới, ôm Tiểu Phương vào trong ngực, che mắt nàng lại: "Tướng công, chờ chúng ta."
"Đợi một chút!" Pháp trường im lặng, đột nhiên có một âm thanh vang lên.
Đao phủ giơ đao vẫn chưa hạ xuống, mà bị một sức mạnh vô hình đánh bay ra ngoài, cắm trên mặt đất.
"Kẻ nào quấy rối?" Quan giám trảm vỗ bàn đứng lên.
Thư phu nhân kinh ngạc nhìn cửa vào pháp trường, Bao đại nhân một thân áo bào màu đen thêu mãng xà, Triển Chiêu một thân hồng y, còn có Công Tôn Sách, Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán bảy người theo thứ tự đi vào.
Bao đại nhân thật sự đến, Công Tôn cô nương nói không sai, Bao đại nhân thật sự đến đây, tướng công được cứu rồi! Thư phu nhân lại khóc, nhưng lần này là quá mừng mà khóc.
"Dân phụ tham kiến Bao đại nhân." Thư phu nhân kéo Tiểu Phương quỳ xuống, Bao đại nhân bước lên nâng họ dậy.
"Nương của Tiểu Phương, không cần như vậy, ha ha." Bao đại nhân nói, còn ha ha nở nụ cười, tiếng cười nghe thật đáng yêu.
Lúc này, quan giám trảm từ trên đài đã xuống tới nơi, tiến lên hành lễ, sau đó hỏi Bao đại nhân vì sao lại tới đây.
"Ta tới làm gì? Ta tới cứu người!" Bao đại nhân điềm nhiên trả lời.
"Bao đại nhân có khẩu dụ của Thạch đại nhân không?"
"Khẩu dụ của Thạch đại nhân? Khẩu dụ của Thạch đại nhân là cái gì vậy, ta không có."
"Vậy hạ quan không thể thả người."
"Ta nói thả người thì thả đi, sao lại nói nhiều lời vô nghĩa vậy."
Quan giám trảm bất khả tư nghị nhìn Bao đại nhân, cả giận nói: "Nơi này là Ích châu, không phải phạm vi quản hạt của Bao đại nhân, Bao đại nhân không thể vượt quyền."
"Chuyện này..." Bao đại nhân nhìn Công Tôn Sách, lại nhìn xem Triển Chiêu, hai người cùng lắc đầu, Thư phu nhân thấy tình hình không ổn, thấp giọng nói: "Bao đại nhân, ngài không phải có Thượng phương bảo kiếm sao?"
Bao đại nhân không hiểu, hai con mắt đảo đảo tròn, "Thượng phương bảo kiếm, Thượng phương bảo kiếm là cái gì vậy?" Lại nhìn về phía Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu, hai người vẫn lắc đầu.
"Đại nhân!" Thư phu nhân nóng nảy, nghĩ Bao đại nhân sao lại kỳ quái như vậy, ngay cả Thượng phương bảo kiếm cũng không biết. "Thượng phương bảo kiếm là bảo kiếm Hoàng Thượng ngự ban cho đại nhân đó!"
"À… Không vấn đề, xem ta." Nói xong, lông mi nhảy lên, một tay thò vào ống tay áo bên kia, lấy ra một thanh bảo kiếm dài ba thước, giơ lên trước mắt mọi người.
"Thượng phương bảo kiếm ở đây."
"Thượng phương bảo kiếm, như trẫm đích thân tới."
Vì thế, quan giám trảm, binh lính, đao phủ, cùng với dân chúng vây xem, cùng quỳ xuống hô vạn tuế. Bái xong, quan giám trảm đứng lên, mặt mày xanh mét. Thế này làm sao giao phó với Thạch đại nhân đây.
Bao đại nhân cười ha ha nói: "Có thể thả người được chưa?"
"Dạ, Bao đại nhân." Quan giám trảm ra hiệu, lập tức có người cởi trói cho Thư Đức Phúc, một nhà ba người Thư thị ôm lấy nhau.
Bao đại nhân nhìn bảo kiếm trong tay, lông mi nhảy lên, cổ co rụt lại, "Không ngờ bảo kiếm này lại hay như vậy! Ha ha, chúng ta đi thôi.” Nói xong vung tay, bảy người xoay người rời đi, Thư phu nhân theo sát sau đó.
Đi được một đoạn đường, Bao đại nhân liền cùng bọn họ nói lời từ biệt. Thư phu nhân nhớ lời dặn của Hiểu Vân trước khi đi, muốn gọi bọn họ lại, vừa nhấc đầu đã không thấy người đâu.
Bao đại nhân đến vô ảnh đi vô tung như vậy, khó trách Công Tôn cô nương lúc trước dặn dò. Thư phu nhân trong lòng có cảm giác Bao đại nhân này không giống Bao đại nhân nàng gặp được trên thuyền kia, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dẫn Thư Đức Phúc cùng con gái về ngôi miếu đổ.
-0-
Thư phu nhân đi rồi, trong miếu đổ chỉ còn lại Triệu Trinh và Hiểu Vân hai người. Bởi vì hắn thân phận đặc biệt, Hiểu Vân cũng không biết nói chuyện gì với hắn. Hai người đều không nói lời nào, trong miếu vô cùng yên tĩnh. Hai người trầm mặc hồi lâu, Triệu Trinh dựa vào cột tranh thủ ngủ. Hiểu Vân nhìn hoàng đế đang nửa ngồi nửa nằm mà ngủ, khẽ cười, vị hoàng đế trẻ tuổi quen sống an nhàn sung sướng này vừa trải qua nhiều ngày vất vả muốn chết, nghĩ đời này hẳn hắn sẽ không quên mấy ngày vừa trải qua, mà nhờ đó, hắn sẽ trưởng thành hơn, càng hiểu được làm sao để làm một hoàng đế tốt.
Trong lòng Hiểu Vân nghĩ vậy, liền quay đầu dựa vào bức tường phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng cũng không dám ngủ hẳn mà luôn dựng lỗ tai nghe ngóng bốn phía.
Qua thời gian thật lâu, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có bước chân người. Hiểu Vân mở choàng mắt đứng lên ra cửa nhìn, thấy một nhà Thư thị đang đi tới. Hiểu Vân kiễng chân nhìn phía sau bọn họ, nhưng không thấy Bao đại nhân hay là hai ông cháu rùa tiên đâu, cảm giác thất vọng nhất thời lộ ra trên mặt. Bọn họ quả nhiên không tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.