Phần 2: Chương 3+4
_______
3.
Tiểu Liễu Nhi cũng không thám thính được tin tức liên quan đến A Tùy từ trong Cố phủ, vì vậy khi nghe được cái tên “A Tùy” lần nữa, ta thoáng nhớ lại.
Là nàng ta?
Lương thị, nhị thiếu phu nhân của phủ quốc công, giao khăn tay của ta, đưa cho ta bái thiếp lễ mừng con nàng ta tròn một tuổi.
Các thành viên trong gia đình đang ngồi trong sân cười cười nói nói, ta đang đùa với tiểu oa nhi thì chợt nghe thấy một tiếng “A Tùy”.
Một cô nương mặc váy sam hồng nhạt dịu dàng cười với người đã gọi nàng ta, tỏa sáng như một viên minh châu.
Ta nhỏ giọng hỏi Lương thị: “A Tùy là ai?”
Lương thị nói: “Con gái của Ngự sử đại phu vừa nhậm chức, thứ tư ở trong nhà, chúng ta đều gọi nàng ấy là tứ cô nương. Nàng vốn là người Tô Châu, một năm trước theo phụ thân đến kinh thành. Ngươi không biết nàng ấy? Vả lại nàng ấy với phu quân nhà ngươi còn có chút quan hệ thân thích quanh co khúc khuỷu."
Ta bình tĩnh kẹp một hạt đậu phộng: “Quan hệ thân thích gì đấy, sao ta không biết?”
Lương thị giao đứa nhỏ cho nhũ mẫu ôm, xoa cổ tay nói: “Thê tử của Ngự sử đại phu là biểu muội nhỏ của mẹ chồng ngươi, miễn cưỡng mà nói, A Tùy cũng coi như biểu muội của ngươi.”
Ta hừ một tiếng, nhìn cô nương uyển chuyển như ánh trăng kia, lạnh lùng nói: “Một cái họ cách tám trăm dặm, nhắc tới loại biểu đệ biểu muội này, vậy thì rất nhiều người vội vàng muốn làm thân thích với ta rồi.”
Lương thị rõ ràng nghe ta ngôn tại ý ngoại của ta, xem náo nhiệt không chê việc lớn nên gọi A Tùy: “Tứ cô nương, ngươi đến đây.”
Ta hung hăng trừng Lương thị một cái, nàng ta cười sung sướng khi người khác gặp họa.
Trước khi A Tùy còn chưa đến đây, Lương thị kề vào tai ta nói nhỏ: “Ngươi đừng có không nhận tấm lòng người tốt, ta nói cho ngươi biết, A Tùy này trước đây mở miệng là một tiếng biểu ca với phu quân của ngươi, toàn bộ kinh thành chỉ có một mình ngươi chẳng hay biết gì. Ta cho ngươi một cơ hội, để ngươi gặp mặt tình địch chính diện, biết đâu, tương lai người ta còn có cơ hội tiến vào cửa nhà ngươi đấy.”
Ta cấu Lương thị một cái, nàng ta ai u đứng lên, trước khi đi liền kéo A Tùy đến bên cạnh ta.
“Đây là thê tử của Độ ca ca ngươi, lúc hai người họ thành thân thì ngươi đang bệnh, có lẽ cũng chưa có cơ hội gặp mặt chứ?”
A Tùy dịu dàng nói: “Bệnh của ta thật không khéo, bỏ lỡ mất việc vui này.”
Ta không tiếp lời, hỏi: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
A Tùy nhẹ nhàng đáp: “Mười bốn.”
Ta “Ồ” một tiếng, sau đó nói: “Vậy là đã tới tuổi có thể nghị thân rồi.”
A Tùy ngẩng đầu nhìn ta một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, thanh âm lành lạnh: "Phụ mẫu đặt đâu thì con ngồi đó, A Tùy không dám nói bừa.”
“Hình như Ương Ương rất thân thiết với ngươi, sau khi ta gả vào Cố gia lại chưa từng gặp ngươi,” Ta cầm ly rượu, cười tủm tỉm: “Thân là biểu tẩu, thật sự lấy làm tiếc.”
A Tùy cúi đầu, nói: “Ta nên tránh hiềm nghi.”
Hiềm nghi, hiềm nghi cái gì chứ?
Ta siết chặt ly rượu, nhíu mày muốn hỏi tiếp.
Nhưng cách đó không xa có người hô tên của A Tùy.
Thiếu nữ một thân hồng nhạt thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng hành lễ với ta rồi trở về chỗ cũ.
Ta uống hết rượu trong một ngụm, sau đó lại rót, sau đó lại uống.
Tửu lượng của ta có hơi kém, nhưng mà phẩm rượu thì cũng được. Nhanh mà không có quảng cáo, chờ gì 𝙩ìm nga𝘆 || 𝙩 𝐫 u m 𝙩 𝐫 u 𝘆 e n.Vn ||
Cho nên lúc Cố Độ dẫn ta trở về, ta chỉ ôm cánh tay hắn ngủ.
“Sao lại uống rượu nhiều như vậy chứ?”
Xe ngựa lung lay lắc lư, ta mơ mơ hồ hồ.
Hắn một tay ôm ta, tay còn lại nhẹ nhàng sờ má ta, rồi vén lọn tóc vào sau tai.
Trong lòng ta có chút khó chịu.
“Hôm nay ta gặp A Tùy.” Ta nói.
Cố Độ “Ồ” một tiếng, nói: "Nàng không thích nàng ta, cho nên không vui phải không?”
Ta lắc lắc đầu.
Không phải bởi vì không thích nàng cho nên không vui.
Là bởi vì ta phát hiện vậy mà ta lại hơi thích ngươi, cho nên ta mới ủ rũ như vậy.
Ta không nói lời nào, Cố Độ cũng không truy hỏi nữa.
Trong xe ngựa rất yên lặng, ta cứ ngủ như vậy ở trong ngực hắn.
Sau đó ta liền tiếp tục dấn thân vào sự nghiệp trang hoàng nhà cửa.
Nhà mới cách Cố phủ rất xa.
Vì để tiện cho việc giám sát, ta trang trí phòng ngủ xong trước, rồi dọn vào ở.
Sửa sang nhà phải tốn rất nhiều công sức, từ từ làm, dù sao Cố Độ không vội, ta cũng không gấp.
Có điều, Cố tướng quân với Cố phu nhân lại rất gấp gáp. Chủ yếu là, Cố Độ nói muốn dọn qua đây ở cùng với ta.
Cố phu nhân đau lòng cho con trai, nói: "Aiya, nhà mới của con còn chưa ra dáng gì, sao có thể ở lại chứ?"
Cố Độ nói: "Tiểu Chu có thể ở, chẳng lẽ con còn được nuông chiều hơn nàng à?"
Cố tướng quân “Hừ” một tiếng, bày tỏ con gái của Khương Võ còn ở được, con trai của Cố Văn ta cũng ở được.
Vì thế Cố Độ liền hăng hái dọn đến đây.
Đi qua phòng khách đầy bụi, qua tiểu viện chất đầy gỗ, đẩy ra cánh cửa ánh trăng đầy bụi, hắn mỉm cười nhìn ta đang sững sờ.
“Nương tử, có nhớ ta không?”
Bên ngoài thư phòng thợ gạch ngói đang thi công, Cố Độ đang đọc sách rất nghiêm túc trong thư phòng, không bị làm phiền tí nào.
Ta đi vào đưa canh cho hắn, hắn buông sách, hạ bút xuống, trước khi cầm thìa lên còn nhớ hỏi ta một câu trước: "Nàng có đói bụng không?”
Ngươi xem, người này vô cùng kỳ lạ.
Không bao giờ oán giận, ở đâu cũng có thể bình thản ung dung, cũng chưa bao giờ nói thích ta, nhưng mà luôn bảo vệ ta ở khắp nơi.
Hắn có nhiều phẩm chất tốt đẹp như vậy, làm ta không thể bắt bẻ được, ta tưởng chừng như sắp yêu hắn rồi.
Nhưng mà...
Ta ngẩn người nhìn Tiểu Liễu Nhi đang bận rộn trước sau, nhìn đến mức khiến nàng ta sợ hãi, chờ nàng ta run rẩy hỏi ta làm sao vậy, ta mới thở dài.
“Ngươi nói xem, Cố Độ là người như thế nào nhỉ?”
Tiểu Liễu Nhi trầm tư suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nói: “Cô gia là người tốt, cũng là một người thông minh, còn là một người rất có trách nhiệm.”
Ngươi xem, đây chính là điểm mấu chốt.
Cố Độ là một người thông minh, người thông minh sẽ biết cân nhắc lợi hại nhất.
Cố Độ rất có trách nhiệm, cũng có nghĩa là chắc chắn hắn sẽ đối tốt với thê tử của hắn.
Bất kể cho thê tử của hắn là ai.
Là ta Khương Tiểu Chu, hay là Lý Tiểu Chu, Triệu Tiểu Chu.
Cũng có thể là A Tùy kia.
Có lẽ đều như vậy, đều có thể nhận được ánh mắt thâm tình chân thành của hắn, sự che chở cẩn thận dịu dàng.
Vả lại, A Tùy rõ ràng đã từng để lại một vết tích sâu nặng trong cuộc sống của Cố Độ, vì thế nên Ương Ương mới nhận định nàng ta là tẩu tử tương lai, bởi thế nên hắn không muốn giải thích nhiều hơn với muội ấy trước mặt ta.
Nhưng mà, A Tùy như vậy, sau khi hắn quyết định nàng ta không phải thê tử thì liền lặng im như một hòn đá ném xuống hồ rồi chìm nghỉm.
Sự yêu thích của Cố Độ là thứ có thể đo lường chính xác không?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng ta liền chua không ngừng được.
Ta ý thức được rõ ràng là, ta đã thích Cố Độ rồi.
Hắn đẹp như vậy, lại thông minh như vậy, còn dịu dàng như vậy.
Nhưng ta cũng ý thức được rõ ràng là, điều mà ta muốn, là tình yêu của hắn đối với Khương Tiểu Chu, chứ không phải sự quan tâm chăm sóc đối với thê tử.
Này, Khương Tiểu Chu, ngươi nghĩ muốn nhiều quá rồi.
4.
Nhà hoàn thành rồi, Cố Độ nhờ phụ thân ta viết hoành phi.
Phụ thân ta rất vui vẻ, cảm thấy Cố Độ thật tinh mắt.
Mẫu thân ta cũng rất vui mừng, chủ yếu là cảm thấy rằng con người của Cố Độ rất tốt, có thể dỗ dành chương phụ, vậy chắc chắn là đối xử với ta rất tốt.
Hợp lý không chê vào đâu được.
Ta cảm thấy những lời phân tích của mẫu thân ta đúng vô cùng.
Nhưng ta lập tức lại cảm thấy buồn rầu, tổ yến thích uống nhất cũng uống không nổi nữa.
Mẫu thân ta đã nhìn ra, hỏi ta làm sao vậy.
Ta nũng nịu hơn nửa ngày, nói: “Cố Độ giống như có người trong lòng rồi.”
Mày liễu của mẫu thân ta dựng thẳng: “Người trong lòng của nó không phải con à?”
Ta cầm lấy thìa, muốn khóc: “Con nghĩ ngược lại á.”
Mẫu thân nghe ta nói rõ ngọn nguồn, nhìn chằm chằm ta một hồi, nhìn đến mức khiến cả người ta thấy không tự nhiên.
Trong lòng ta sợ hãi, nói: "Mẫu thân nhìn con làm gì?”
Mẫu thân buồn bã nói: “Nhìn con nông cạn mà đã trao tình cảm chân thật trước rồi.”
Ta biết bà ấy phê bình ta, rầu rĩ nói: “Con thích hắn trước, là con thua.”
Mẫu thân búng trán ta một cái, đẩy tổ yến đến trước mặt ta bảo ta uống, chậm rãi nói: “Con cho là con động tâm thì là thua? Mẫu thân nói cho con biết nhé, con đừng để những lời nói hươu nói vượn của phụ thân con làm ảnh hưởng. Ngày này là hai người các con tự mình trải qua, hạnh phúc của con quan trọng hơn tính khí tranh giành của phụ thân con nhiều.”
Ta ừng ực uống xong tổ yến, vội vã hỏi: “Vậy thì, con động tâm trước ngược lại là thắng à?”
Mẫu thân nhìn ta một cái, cười nói: “Đúng vậy. Sự tình trên đời này đều là chân tình đổi chân tình, nếu đã gặp đúng người, con trả giá chân thành đó là lợi thế của con.”
Ta nửa hiểu nửa không: “Nhưng mà A Tùy kia...?”
Mẫu thân lắc đầu, nói: “Không làm nên trò trống gì đâu. Với chỉ số thông minh của phu quân con, nếu nó thật sự muốn lấy một cô nương, mưu kế nào mà không thể dùng? Nếu nó đã tỏ ý là đứa trẻ nói bừa thôi, con cứ tin là đứa trẻ kia chỉ nói bậy thôi. Cho dù A Tùy có tìm đến nhà, con cũng phải lấy ra tư thái chính thất mắng cho nàng ta trở về.”
Ta nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn tỷ thí của mẫu thân, bất chợt hỏi một câu: “Hình như mẫu thân rất có kinh nghiệm ấy.”
Mẫu thân thu lại bàn tay đặt trên bàn, làm như không có việc gì mà dịu dàng nói: “Sao có thể chứ, phụ thân con chưa bao giờ cho ta cơ hội này, cho nên ta chỉ có thể phó thác hy vọng ở trên người con.”
?
Cũng không hợp lẽ thường.
Ta lạnh lùng đoạt lấy chén tổ yến, dùng một hơi uống hết hơn nửa, trong tiếng của bà ấy “Con nhóc này con làm gì vậy” mà nhã nhẵn lau lau khóe miệng, nói: “Con cũng sẽ không cho Cố Độ cơ hội này đâu.”
Phía trước, phụ thân ta vẫn đang uống rượu với Cố Độ.
Vừa uống vừa trò chuyện, từ thiên văn đến địa lý, ông ấy mặt mày tươi như hoa, cảm thấy hận sao gặp Cố Độ muộn vậy, muốn xem Cố Độ như tri kỷ.
Ừm, nếu ta không ngăn cản, ông ấy sắp kéo Cố Độ đi kết bái rồi.
Uầy!
Tửu lượng không tốt còn dám uống nhiều nữa!
Ta vừa cố sức kéo tay áo Cố Độ ra, vừa hét vào bên trong: “Mẫu thân! Người ra xem phụ thân kìa!”
Có lẽ là thật sự uống hơi nhiều rượu, Cố Độ cũng đứng hơi không vững, bước chân thoáng lảo đảo, cả người dựa hết cả vào ta.
“Này này này, ta đứng không vững a...”
Lòng bàn chân ta vừa trượt, ngửa về phía sau. Hôm nay ta mặc váy màu vàng nhạt, nếu bị bẩn sẽ thấy rất rõ đó!
Cố Độ!
Ngươi có chút tinh thần thượng võ đi!
Cánh tay của ta uổng công bấu víu mấy lần nơi không trung, sau đó ta liền thấy người vừa nãy còn say bất tỉnh nhân sự mở mắt, cười nhìn ta.
Ánh mắt tập trung trên mặt ta thanh tỉnh, không hợp với hương rượu nồng đậm.
Hắn đỡ thắt lưng của ta, vững vàng ôm lấy ta.
Bên kia, phụ thân ta mắt mở mắt nhắm nhập nhèm nói với không khí: “Hiền tế à...”
Hiền tế của người đã rời khỏi bàn rượu rồi, người tỉnh táo lại một chút.
Cố Độ chớp mắt mấy cái, hỏi ta: “Có sao không?”
“Không sao không sao không sao, ngươi buông tay trước.”
Tay hắn ở trên lưng ta siết chặt thêm một chút, vùi đầu vào cổ ta.
“Ta uống rượu rồi...” Hắn cười bên tai ta: “Cho nên buông tay không được.”
Rất khó để không nghi ngờ rằng sau khi uống rượu Cố Độ đã bị nhân cách thứ hai thống trị.
Hôm thành thân cũng vậy, hôm nay cũng vậy.
Ta hít sâu, sau đó, nhân lúc trước khi mẫu thân kịp tới để chăm sóc phụ thân, nhéo thắt lưng của Cố Độ, dùng sức đẩy hắn ra.
Các người đã biết rồi, về chuyện ta kế thừa võ công của nhà ngoại công.
Khụ, khiêm tốn mà nói, năm đó tỷ tỷ ta cũng là kiểu người gặp chuyện bất bình thì rống một tiếng.
Cho nên sáng sớm hôm sau, lúc Cố Độ thay quần áo, nhìn thấy hai vết bầm trên lưng thì trầm mặc một lát.
“Hôm qua ta có làm chuyện gì quá đáng không?”
Ta nhìn một hồi, nói: “Cũng không tính là quá đáng.”
Hắn bình tĩnh buộc vạt áo, xoay người nhìn ta, có lẽ là cân nhắc chọn lọc từ ngữ: “Ta không có thể nhớ rõ những việc mình làm sau khi say rượu, nếu có chỗ nào không đúng, nàng có thể nói thẳng cho ta biết.”
Ta ôm chăn ngồi xuống, tủm tỉm cười.
“Hôm qua ngươi gọi hai tiếng A Tùy, ngươi biết không?”
Ngón tay Cố Độ ngừng lại, không nói lời nào.
"Mẫu thân ta mới nói với ta, với đầu óc thông minh của nam nhân của ta, hễ hắn muốn có được một cô nương, không cần biết là phải lấy ra thủ đoạn gì cũng có thể có được nàng ta. Nhưng ngươi không làm như vậy, chứng tỏ ngươi cũng không thích A Tùy.”
Ta ngửa đầu nhìn hắn, nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào, nhưng không thể chiếu sáng mặt hắn.
“Xém chút nữa ta đã tin vào lời của mẫu thân, nhưng hôm nay lúc ngươi gọi tên cô nương kia, tình nồng ý đậm, thương cảm lại tiếc nuối.”
Càng nói ta càng phát cáu.
Dứt khoát đá văng cái chăn, xoa thắt lưng đứng lên.
Ta nhìn chằm chằm Cố Độ, nhìn từ trên cao xuống.
“Hôm qua rốt cuộc là ngươi có say hay không?”
Cố Độ đứng như tượng cuối cùng cũng có động tác.
Hắn thở dài, xoa xoa huyệt thái dương, lại chà xát hai má.
Khuôn mặt trắng bệch dường như thêm được vài phần huyết sắc, còn rất dễ nhìn.
Sau đó hắn ngồi ở bên giường, cầm cổ tay của ta, dùng sức kéo.
Ta không hề phòng bị mà ngã ngồi trên tấm chăn mềm mại.
“Say thật, nếu không sẽ không bị nàng véo bầm.” Hắn cười một tiếng, thuận tay lấy áo khoác qua, phủ lên vai ta: “Nhưng mà ta với A Tùy... không phải như nàng nghĩ đâu.”
Hắn vẫn nắm chặt cổ tay của ta như cũ, dường như sợ ta chạy mất.
Trong chốc lát, ta không biết có nên tức giận nữa không.
Vì vậy ta chỉ đành rầu rĩ nói: “Vậy ngươi nói nghe thử một chút đi.”
Ngươi xem, chúng ta đều là người phàm, những gì trải qua cũng là cuộc sống thực tại tầm thường vô cùng.
Cố Độ trông như một nhân vật thần tiên, nhưng chuyện xưa của hắn, nói ra lại không khác gì thoại bản hạng hai.
A Tùy với Ương Ương bằng tuổi nhau.
Năm Cố phu nhân sinh ra tiểu nữ nhi, Cố tướng quân chinh chiến bên ngoài, sinh tử không rõ.
Trong kinh thành nổi lên lời đồn, nói Cố tướng quân phản chiến, toàn quân bị diệt.
Cố phu nhân bị kích động, còn đang trong ngày ở cữ, mà ngày nào cũng rơi lệ.
Khi đó, Cố lão phu nhân còn tại thế, thủ đoạn lôi đình, tìm đến Huyện lệnh là chồng biểu muội của Cố phu nhân, đã đánh tráo Ương Ương với A Tùy.
Lão phu nhân nói, nếu nghịch tử thật sự bất trung bất nghĩa, ít nhất cũng phải để lại một chút huyết mạch của Cố thị.
Cố Ương Ương thành Tống Tùy, Tống Tùy thành Cố Ương Ương.
Thiên tử chậm chạp không giáng tội, nhưng cổng đình Cố gia có thể thấy được sự đìu hiu đi xuống bằng mắt thường.
Khi Cố tướng quân trở về, đã là chuyện sau ba năm rồi.
Hóa ra ông ấy với Thiên tử diễn vai Song Hoàng, ông ấy giả vờ quy hàng, cuối cùng một lần hành động liền đánh tan ba vạn đại quân.
Cố tướng quân thăng quan tiến chức, nhưng A Tùy chỉ có thể vẫn là A Tùy.
Rõ ràng là vì mưu kế của Thiên tử, nhưng nỗi khổ tâm của lão phu nhân lại thành hành động lừa gạt quân chủ.
Một khi vạch trần, là tội bất trung.
Bởi vậy Cố gia không thể đón A Tùy trở về, đành phải lén đối xử tốt với nàng ta.
Tống Huyện lệnh tư chất bình thường, sở dĩ có thể nhậm chức Ngự sử kinh thành, cũng nhờ có Cố phu nhân trong lòng sốt ruột nhớ mong con gái.
Nói xong chuyện xưa, Cố Độ trầm mặc hơn thường ngày rất nhiều.
Ta vò đầu, rồi lại vò đầu, sau một lúc lâu, nghẹn ra một câu.
“Khoảng thời gian Cố tướng quân bị người ta nói xấu, ngươi trải qua thế nào?”
Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, vô cùng dịu dàng sờ sờ mái tóc rối tung của ta.
Trong ánh nắng ban sớm nhẹ nhàng, sườn mặt của hắn cũng dịu dàng như vậy.
"Nàng đó...” Hắn thấp giọng nói.
Ta kéo tay hắn nhấm lên chăn, hỏi: “Ta làm sao?”
Hắn cầm lại tay của ta, chỉ vuốt nhẹ lòng bàn tay ta một hồi, sau nửa ngày mới cười: "Nàng rất là biết bắt trọng điểm.”
- Còn nữa -