🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nguyên Gia Dật ngủ một giấc tới tận khuya.

Mở mắt nhìn, cả căn phòng tối đen như mực.

Ở trong bóng đêm đã thành thói quen của cậu rồi.

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi nhiều đến nỗi khiến bầu trời đen kịt kia ánh lên màu xanh, hai thứ đó hòa vào nhau vô cùng lạnh lẽo, khiến cậu không nhịn được run lập cập.

Lúc giữa trưa khóc một trận to làm cho cậu gần như mất hết sức sống, hai mắt thì sưng to, cổ họng cũng bị đau.

Nguyên Gia Dật nghiêng đầu ho nhẹ hai tiếng, thở dài.

“Em tỉnh rồi sao?”

Những ngón tay cảm thấy có gì đó ngưa ngứa, hình như là tóc.

Nguyên Gia Dật vội rụt tay lại, xoay đầu híp mắt nhìn thử.

Anh ấy vẫn luôn dựa vào bên giường ngủ sao?

“Đừng nhúc nhích, cẩn thận vết thương.”

Giọng của Bạc Thận Ngôn có chút mệt mỏi, thay đổi tư thế, ngồi lên bên cạnh Nguyên Gia Dật, đưa tay sờ trán cậu.

“.....”

Nguyên Gia Dật mấp máy môi, không thể phát ra âm thanh, chỉ cố gắng mở mắt, ánh mắt nhìn theo bàn tay đang đưa lên sờ trán mình của Bạc Thận Ngôn.

Bị dáng vẻ ngốc nghếch của cậu chọc cười, Bạc Thận Ngôn không kìm lòng được, cúi người hôn cậu một cái.

Cuối cùng, lại bắt đầu từng chút một mút đôi môi khiến hắn thương nhớ kia.

Người đang nằm kia ngoan ngoãn để yên cho hắn hôn, trong bóng tối, đôi mắt long lanh của cậu càng thêm sáng ngời.

Bạc Thận Ngôn có thể nhìn ra được tình ý trong cặp mắt đó.

Hắn hôn thêm vài cái rồi mới chậm rãi rời khỏi môi Nguyên Gia Dật, nhỏ giọng noi.

“Tôi có chuyện muốn nói với em.”

“Anh nói đi.”

Họng của Nguyên Gia Dật vô cùng đau, mỗi lần nói đều thấy khó thở.

“Lan Lan vừa gọi điện thoại cho tôi.” Bạc Thận Ngôn xoa nhẹ vành tai của Nguyên Gia Dật, vẻ mặt phức tạp, sợ phải nhìn thấy vẻ buồn bã trên khuôn mặt vốn đã dễ tổn thương của cậu, “Cậu ấy nói cha của em cần đi dưỡng bệnh, tuần sau sẽ đến Thụy Sĩ, cho nên cậu ấy muốn...”

Bạc Thận Ngôn ngập ngừng không nói hết, Nguyên Gia Dật tưởng rằng mình không nghe rõ, cho nên nghiêng người để tai sát vào.

Bạc Thận Ngôn xin lỗi hôn lên vành tai cậu, “Có thể cậu ấy sẽ đến đây ở.”

Nguyên Gia Dật sửng sốt, chợt nhận ra biểu cảm của mình hơi quá, nên nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nhếch miệng cười, “À, vậy sao, vậy thì chúc mừng Bạc tiên sinh.”

Cậu kìm nén đau đớn trong họng cố gắng nói, mấy từ đằng sau thì gần như mất âm thanh, cho dù hụt hơi và ho khan vẫn muốn nói hết câu.

“Ngày mai tôi sẽ dọn đi, khụ.” Nguyên Gia Dật có vẻ không khỏe lắm, cậu hơi nhấc người lên để giải tỏa cơn đau ở ngực, thở nhẹ nói, “Tôi sẽ dọn dẹp phòng sạch sẽ.”

Nói xong lại cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.

Một Thịnh Lan mà hắn ngày đêm thương nhớ sao có thể giống cậu, ở trong căn phòng này.

Cậu cảm thấy xấu hổ mím môi.

Bạc Thận Ngôn thấy cậu nở nụ cười, thậm chí không hề có biểu cảm thất vọng, nhưng trái tim nặng trĩu đáng lẽ nên buông lỏng của hắn lại càng thêm đầy ứ.

Hắn vội vàng giải thích, “Có lẽ chỉ một thời gian ngắn thôi, khi nào cậu ấy về nhà thì em lại dọn về đây.”

Nguyên Gia Dật gật gật đầu, không đáp lại.

Làm gì có chuyện đó.



Ra nước ngoài tĩnh dưỡng chỉ là một cái cớ của Thịnh Giang Hà.

Thịnh gia luôn thấy chướng mắt với cậu, cho nên nghĩ ra nhất nhiều cách để đuổi cậu đi.

Với lại, nơi này vốn không phải chỗ mà cậu nên ở.

Làm gì có chuyện cậu đến đây ở một thời gian, nơi này sẽ thật sự trở thành của cậu?

“Để tôi tìm nhà cho em, cách chỗ làm của em không xa, ở đó tôi có một căn hộ nhỏ...” Bạc Thận Ngôn thấy cậu cụp mắt, không biết trong lòng đang nghĩ gì, lại hôn lên cằm cậu, “Mặc dù chỉ khoảng 130 mét vuông, nhưng em cứ ở tạm đó một thời gian, chờ ba em khỏe lại rồi, cậu ấy cũng sẽ chuyển đi.”

Nguyên Gia Dật chẳng nói chẳng rằng né tránh nụ hôn của Bạc Thận Ngôn, chống khuỷu tay ngồi dậy, liên tục xua tay, “Không cần đâu, Bạc tiên sinh, trước khi đến đây tôi vẫn sống trong một căn phòng thuê, tôi dọn về đó là được, cũng tiện nữa.”

Bạc Thận Ngôn im lặng nhìn thẳng vào mắt cậu, cố gắng tìm bằng chứng cho thấy cậu đang nói dối, nhưng nhìn mãi, trong ánh mắt Nguyên Gia Dật ngoại trừ nước mắt long lanh ra thì không còn gì.

“Cũng được, để tôi giúp em chuyển đồ...”

“Không không, Bạc tiên sinh, khụ...Ngày mai tôi phải đến bệnh viện, chúng ta đi sẽ bị ngược đường nhau.” Nguyên Gia Dật che miệng ho không ngừng, họng vừa đau vừa ngữa, giống như đang trừng phạt cậu vì nói to, “Với lại, đồ đạc của tôi không nhiều, chỉ cần một chuyến là chuyển xong.”

Thấy Bạc Thận Ngôn vẫn còn đang nhìn chằm chằm mình, Nguyên Gia Dật có chút hoảng loạn, bắt đầu cắn môi, thả rồi lại cắn, cuối cùng phải vắt hết óc nghĩ ra lý do để né tránh ánh nhìn của hắn, “Tôi, tôi đi thu dọn hành lý, Bạc tiên sinh, muộn rồi, anh mau lên tầng nghỉ đi.”

Cậu sợ Bạc Thận Ngôn không chịu bỏ mình ra, cho nên vừa dứt lời đã vội vàng xốc chăn lên đi xuống giường tìm dép.

“Em có đói bụng không, ngủ lâu như vậy mà chưa ăn gì.”

Bạc Thận Ngôn vuốt ve mặt cậu, cả người toát ra sự luyến tiếc không muốn đi.

“Anh đói bụng sao? Để tôi đi nấu mì cho anh.” Nguyên Gia Dật xỏ dép lê, khẽ chạm lên cánh tay bị quấn một lớp băng gạc dày của mình, sau một giấc ngủ trưa dài thì bây giờ đã không còn đau, nhưng vẫn hơi tê cứng, “Ừm, được không?”

“Được.” Bạc Thận Ngôn đi theo cậu ra ngoài, “Nhưng để tôi nấu cho.”

Nằm Xuống ngoe nguẩy chiếc đuôi to đùng của mình quanh Nguyên Gia Dật, Gạo Nếp thì bực bội, mặc kệ nó mà nằm trên đùi Nguyên Gia Dật.

Bạc Thận Ngôn đeo tạp dề cúi người thái cà chua, hắn không giỏi làm việc này lắm, nước cà chua bắn lên mặt, lạnh đến mức khiến hắn lùi về sau một chút.

Nguyên Gia Dật mím môi, hơi cau mày bế Gạo Nếp đi đến bên cạnh hắn, “Bạc tiên sinh, hay để tôi làm cho?”

“Không cần đâu, em cứ ngồi đó đi.” Bạc Thận Ngôn hơi cúi người hôn lên môi cậu, “Nhìn tôi thôi là được.”

Khác với vẻ bình tĩnh bên ngoài, trong lòng Nguyên Gia Dật vô cùng hoảng loạn.

Cậu biết lúc này Nguyên Diểu đang ở bên bờ vực sống chết, Thịnh Giang Hà luôn có cách của ông ta, để mấy người tự xưng là nhân viên y tế kia dẫm đạp lên tính mạng của mẹ cậu.

Nhưng cậu thì lại chẳng làm được gì cả.

Thậm chí không biết Nguyên Diểu đang ở chỗ nào.

Ăn xong bát mì Bạc Thận Ngôn nấu, Nguyên Gia Dật nói cảm ơn hắn, sau đó chúc ngủ ngon, rồi lặng lẽ quay về phòng mình ngủ.

“Không cùng nhau...”

Ngủ sao?

Bạc Thận Ngôn nuốt mấy từ đằng sau lại, cũng bị Nguyên Gia Dật cố tình đóng cửa ngăn bên ngoài phòng.

Hắn biết vợ chồng Thịnh gia cố ý làm vậy, nhưng không có cách nào khác, Thịnh Lan là ân nhân của ông bà nội, cũng chính là ân nhân của hắn.

Vẫn không thể nào vong ân phụ nghĩa được.

Chờ Thịnh Lan đến đây ở, hắn sẽ nói rõ ràng với y.

Hủy bỏ hôn ước của hai gia đình, nhưng hắn vẫn sẽ giúp đỡ Thịnh gia như thường.

Phòng ngủ của Nguyên Gia Dật tắt đèn, Bạc Thận Ngôn đứng trước cửa phòng một lúc, rồi xoay người lên tầng.

Cửa tầng trên đóng lại, ánh đèn vừa tắt trong phòng ngủ lại sáng lên.

Nguyên Gia Dật xuống giường, rón rén đi đến cạnh bàn làm việc mở máy tính lên.



Ban nãy cậu có cầm điện thoại vào trong phòng tắm, đứng trong đó gọi điện cho chủ phòng trọ trước, nói muốn dọn về lại, mỗi tháng tăng thêm 200 tệ tiền nhà cũng không sao, nhưng chủ nhà lại báo rằng tháng thứ hai sau khi cậu dọn đi thì đã có người thuê.

Không còn cách nào khác, cậu đành chờ Bạc Thận Ngôn đi ngủ rồi mới bật máy tính tìm phòng trọ.

Hai ngày nay tiêu hao quá nhiều thể lực, Nguyên Gia Dật vừa ăn đã đói, dựa người vào ghế, miệng ngậm quả táo, vô cùng tập trung nhìn màn hình máy tính.

Nguyên Gia Dật liên hệ với ba người cho thuê phòng ở gần bệnh viện, xem sơ qua ảnh các phòng, hẹn sáng ngày mai sẽ đến xem, xong xuôi Nguyên Gia Dật đi đánh răng rửa mặt, quay về giường chìm vào giấc ngủ.

Đồng hồ báo thức reo inh ỏi khiến Nguyên Gia Dật tỉnh giấc.

Nguyên Gia Dật vuốt màn hình, nhanh nhẹn xuống giường đi rửa mặt.

Ra khỏi phòng ngủ, liếc mắt một cái đã nhìn thấy nồi cháo nhỏ trên bếp do Bạc Thận Ngôn nấu cho cậu.

Còn có một tờ giấy nhắn: Công ty có việc gấp, chờ tôi về.

Cậu lấy tờ giấy trên nắp nồi ra, để trước mặt nhìn một lúc lâu, sau đó gấp nó lại cẩn thận, nhét vào túi áo sơ mi trước ngực.

Mở nồi ra, bên trong vẫn là cháo trắng quen thuộc.

Nguyên Gia Dật mở nụ cười, bưng nồi cháo nhỏ sang bàn ăn bên cạnh, độ ấm vừa đủ, cậu lấy cái thìa xúc từng miếng từng miếng ăn, tốc độ nuốt vô cùng nhanh.

Ăn xong bữa sáng, đi giúp Nằm Xuống chải lông, đổ cát mới cho Gạo Nếp, sau đó vội vàng ra khỏi nhà.

Nguyên Gia Dật đến xem ba căn phòng mà hôm qua cậu đã chọn, cân nhắc thật lâu, cuối cùng quyết định chọn một phòng có giá cả và độ rộng phù hợp, đặt tiền cọc rồi lại nhanh chóng về nhà lấy hành lý.

Hôm nay trời nhiều mây, lúc lái xe về đến tầng hầm, đầu Nguyên Gia Dật đã đau nhức vì bị gió lạnh lùa vào quần áo trong lúc xem phòng.

Nguyên Gia Dật không quan tâm lái, lấm la lấm lét nhìn xem có ai trong phòng khách không, rồi chạy nhanh về phòng mình, xách hành lý đi ra ngoài.

Vừa ra đến cửa, cậu như nhớ tới chuyện gì đó.

Cậu đặt cái balo căng phồng trên vai xuống, ngồi xổm lục tìm ở trên trong, sau đó lấy ra một tấm thẻ.

Nhẹ nhàng đặt ở chỗ hay để chìa khóa cửa.

Đó là thẻ Bạc Thận Ngôn đưa cho cậu.

Con số ở bên trong đủ để cậu cứu đến mười Nguyên Diểu.

Nguyên Gia Dật cúi người xoa cằm Gạo Nếp, nhìn sang Nằm Xuống đang ngủ khò, nhỏ giọng nói, “Gạo Nếp à, phải nhờ mày chăm sóc cho Nằm Xuống rồi.”

Gạo Nếp kêu meo một tiếng, hai chân trước bám vào đầu gối của Nguyên Gia Dật, cố gắng vươn dài cổ, cũng dịu dàng liếm cằm cậu

“Cảm ơn mày, mày cũng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé.” Cằm Nguyên Gia Dật bị nó liếm ngưa ngứa, híp mắt nở nụ cười, “Về sau không biết có được gặp lại bọn mày không, hy vọng bọn mày lớn lên vui vẻ khỏe mạnh.”

Cậu bỏ balo xuống, ôm lấy Gạo Nếp, cọ cọ vào đầu nó.

“Xin lỗi, không thể ở bên bọn mày.”

Cậu đưa tay vuốt nhẹ phần lông mềm mại của Gạo Nếp bị cậu làm ướt, Nguyên Gia Dật xoa mấy lần, cũng không thể xoa khô, chỉ có thể cười xin lỗi, “Tao đi đây.”

Nếu đã dọn đi thì không thể lái chiếc xe kia nữa.

Giờ cậu đã biết giá tiền thật sự của xe đấy, cho nên không thể chiếm làm của riêng.

Nguyên Gia Dật đứng ở cửa lớn bên ngoài, đeo khẩu trang và mũ, cúi đầu nhìn điện thoại, trên đó đang hiện lộ trình của chiếc xe cậu gọi.

Xe nhanh chóng xuất hiện trước tầm mắt, đột nhiên Nguyên Gia Dật rất muốn làm một việc.

Cậu nhanh chóng chạy đến cửa ra vào, bấm nhanh mã khóa.

Chạy một mạch lên tầng, vặn mở cửa phòng ngủ của Bạc Thận Ngôn.

Đi đến cạnh bàn làm việc của hắn, cầm khung ảnh ở trên bàn lên, sau đó lấy điện thoại ra.

Chụp một cái.

“Tạm biệt.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.