Thẩm Du Tu nói xong câu đó, không khí trong phòng cực kì yên ắng, im lặng nặng nề đến ớn lạnh, khiến hai người có cảm giác như đang đứng trên một mặt băng yếu ớt, ngừng thở, cả người cứng ngắc không dám động đậy.
“Bùi Tự.” Thẩm Du Tu đứng lên, mở to mắt gọi tên hắn thêm lần nữa, gằn từng chữ một, “Tôi hỏi cậu, cậu đặt cái gì ở quầy lễ tân của khách sạn W?”
Lúc này ánh sáng xanh mờ mờ từ màn hình hắt vào một bên hàm của cậu , rất nhạt, khiến người ta không tự chủ dời mắt nhìn vào chỗ bị hắt kia, cùng với đôi môi đang run rẩy nhè nhẹ.
Im lặng không đáp chẳng phải tác phong của Bùi Tự, hắn dừng một chút, mở miệng đáp, “Anh nhìn thấy rồi?”
Dù bị ép buộc hay tự nguyện, Bùi Tự đã làm những việc tổn thương người khác rất nhiều lần theo nhiều nghĩa. Mà Thẩm Du Tu đứng yên một chỗ vẫn có được tất cả những thứ cậu không có, vì vậy cậu không phải là kẻ chịu hậu quả nghiêm trọng nhất.
Không phải là kẻ chịu hậu quả nghiêm trọng nhất, lúc Bùi Tự nghĩ tới đây, tim hắn bỗng đập loạn từng nhịp thật mạnh.
“Anh nhìn thấy rồi.”
Thẩm Du Tu nghe Bùi Tự nói bốn chữ này bằng giọng điệu rất bình thản, suýt chút cậu đã cho rằng bản thân mình nghe nhầm.
Bùi Tự không hỏi lại, không nghi ngờ, ngay cả thanh minh cũng không định nói, cầm túi hành lý nhỏ đứng ở cửa, như thể tuỳ thời hắn đều có thể bỏ cậu lại chạy lấy người, chỉ thiếu một cái cớ để tách ra.
Theo lời này, tất cả hoài nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-on/1370850/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.