Chương trước
Chương sau
Editor: Sasaswa
Hoàng hôn cuối cùng cũng tàn dần.
Ánh chiều tà le lói chiếu vào các tòa nhà, Bùi Tự dựa vào lan can trên cao tầng, không bao lâu sau thì nhìn thấy xe Thẩm gia từ bãi đậu xe chậm rãi chạy ra, liền đem tầm mắt hướng ra xa nhìn bầu trời trên biển từ xanh thẳm chuyển thành màu đen của bóng đêm.
Sau lưng hắn mấy mét là phòng nghỉ ngơi của club dưới tầng trệt chưa tới giờ mở cửa, lúc này thời gian còn sớm, các mummy cũng không nhiều. Hứa Miên Thu đem các vật nhỏ để phía sau lưng rồi đi ra bắt chuyện hắn: "Cậu gọi kêu Trần Tiến tới ăn cơm chưa?"
Bùi Tự quay đầu lại, vung tay chào người đứng ở khúc quanh: "Đến."
"Thu tỷ." Trần Tiến trong tay vứt một cái bật lửa, vừa đi vừa nói: "Em không phải cố ý đến làm bóng đèn, là Bùi Tự gọi tới."
"Đèn cái đầu cậu." Hứa Miên Thu bán dựa vào Trần Tiến, đâm một đầu ngón tay: "Cẩn thận lời nói, coi chừng lão nương đánh cậu."
"Được được được." Trần Tiến giả vờ ôm lấy vai Hứa Miên Thu cho cô đứng vững, quay đầu nhìn Bùi Tự nói: "Con phố kế bên à?"
Bùi Tự nhấc cằm: "Đi."
"Hai vị nhà cậu xuất viện bao lâu rồi, mười ngày chưa? Hôm nào nhớ gọi chúng tôi tới ăn cơm."
Bọn họ từ cửa sau đi ra, đi qua các quán nhỏ trong chợ đêm, Trần Tiến vào quán ăn vừa ngồi xuống đã gọi bia sau đó mới nói: "Bữa này cậu mời nha."
Bùi Tự cười cười, cụng lon bia với hắn, uống một ngụm: "Tôi mời."
Hứa Miên Thu nhanh nhẹn gọi mấy món ăn rồi kêu nhân viên phục vụ đến lấy tờ khai*, lập tức kéo lon bia qua đùng một cái mở ra: "Nửa tháng này chạy đi đâu, không về nhà?"
*tờ khai: là tờ giấy khách ăn gì thì ghi vào đó í.
Bùi Tự ngón tay trỏ gõ giữa không trung, nhẹ nhàng điểm điểm, nhận lấy điếu thuốc Trần Tiến đưa cho hắn: "Bận, cách một hai ngày chị đến thăm Lệ Lệ dùm em. Chị qua nhà em?"
Hứa Miên Thu tay đang phủ phấn dừng lại, nghiêng mặt sang nhìn, trên dưới đánh giá hắn, rốt cục phát hiện cảm giác không đúng từ lúc nãy là gì. Khóe miệng cô ngậm ý cười, có ý riêng mà nói: "Quần áo cậu mặc thật tốt."
Bùi Tự hút một hơi thuốc, nhấc mắt lên, cách một lớp bụi xám xanh nhìn cô, không lên tiếng trả lời.
Hứa Miên Thu chầm chậm nháy mắt một cái, lười truy hỏi liền quay mặt lại tiếp tục tìm mỹ phẩm.
Trần Tiến ngồi một bên gãi gãi đầu, không hiểu tại sao Hứa Miên Thu lại không đầu không đuôi nói chuyện quần áo, vung tay lên, đúng lúc nói tiếp: "Cảnh đại thúc không tiện đi lại, kêu tôi với Thu tỷ đi lắm một lần nhưng không thấy cậu. Bùi Lệ tốt hơn không? Dự định tạm nghỉ học sao?"
"Không nghỉ." Bụng rỗng uống rượu, dạ dày Bùi Tự khẽ co giật mà thấp thoáng gật đầu, ngữ điệu bình tĩnh: "Tháng sau đi học lại."
Hứa Miên Thu sách một tiếng: "Em gái cậu kiên cường giống cậu."
Bữa sáng rất nhanh được đem ra, Trần Tiến ăn mấy đũa rau trộn rong biển, không nhịn được cảm khái: "Cảnh đại thúc cũng không phải người bình thường, lúc xuất viện vẫn còn muốn đi làm."
Bùi Tự không ngoài ý muốn nói: "Trừ khi Cảnh thúc đi không nổi, bằng không chú ấy sẽ không về hưu."
"Cho nên nói, trong lòng người này dù có chuyện gì, nếu thật sự không đụng tường nam không quay đầu lại*." Trần Tiến loảng xoảng uống hết một lon bia rồi mở lon mới: "Cảnh đại thúc vì con gái của chú ấy, Bùi Tự, cậu, vì em gái cậu..."
*Không đụng tường nam không quay đầu lại: theo tui nghĩ là người không đến bước đường cùng thì không quay đầu lại
Hắn nói đến đây thì dừng lại, liếc trộm Hứa Miên Thu ngồi bên cạnh đang vội vàng trang điểm lại, tiếp được ánh mắt ám chỉ của Bùi Tự, cấp tốc cười ha hả đổi lời nói: "Ai đúng, cậu còn chưa nói công ty bên kia làm việc gì? Nếu tốt thì chờ ngày nào đó tôi bên này không làm nổi nữa thì liền nhờ vả cậu."
"Cậu chắc gì được nhận?" Hứa Miên Thu cầm phấn phủ, thông qua gương nhỏ liếc mắt nhìn Trần Tiến, miệng lưỡi bén nhọn cay nghiệt: "Người biết nhìn người sẽ không trả tiền thuê cậu."
* nguyên gốc "Quang biết đánh người cần phải không trở về tiền": thật ra thì mình cũng không hiểu câu này lắm nên tự chém câu trên ^_^
"Ai Thu tỷ, không thể nói như thế..."
Trần Tiến không khuất phục, cùng Hứa Miên Thu đấu võ mồm. Bình thường mười giờ là giờ club cao điểm, ba người để ý đồng hồ treo tường, một bữa cơm vừa ăn vừa tâm sự đến chín giờ rưỡi mới rời đi.
Nhân viên bảo an trực ban phải đúng giờ tập trung, Trần Tiến tranh thủ thời gian bới mấy miếng cơm cuối cùng bỏ vào miệng rồi nhanh chóng vọt đi.
Hứa Miên Thu thời gian dư dả chút, thấy thùng bia còn mấy lon liền xin túi nhựa bỏ vào, nghiêng người dựa vào cạnh cửa chờ Bùi Tự thanh toán. Phó yêu tiền, cô và Bùi Tự cùng đi trở về, chậm rãi nói: "Hôm qua trả tôi tiền tôi còn buồn bực đấy, xem ra cậu bây giờ không thiếu tiền."
Bùi Tự trong đầu chợt lóe gương mặt Thẩm Du Tu, không nói tỉ mỉ mà đáp: "Là do có chủ nợ mới."
Hứa Miên Thu ngoẹo cổ, kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay thon dài, hút thuốc nhưng thanh tuyến vẫn như nước chảy nhu nhuận: "Không tệ lắm, cuối cùng cũng biết lợi dụng khuôn mặt này."
Bùi Tự khóe miệng kéo một cái: "Mắng tôi sao?"
"Vậy cũng là mắng?" Hứa Miên Thu lắc lắc túi bia, dùng giày cao gót đá đá trên đường. Cách một hồi lâu đổi giọng hỏi: "Cậu không phải là vì tiền đi... Có liên quan tới em gái cậu không?"
"Có phải là muốn tìm cơ hội cho nàng xả giận?"
Bùi Tự nhìn chằm chằm đèn đường chiếu lên mặt đất tạo thành hai bóng người kéo dài, chốc lát mới đáp: "Chuyện vụ án Trần Tiến nói cho chị biết?"
"Tôi tự biết! Chuyện gì liên quan tới Lệ Lệ cậu liền biến thành thùng thuốc nổ. Trần Tiến lỡ miệng nói ra, còn lại chính tôi tự đoán." Hứa Miên Thu lời nói cuối mang theo một phần kiêu ngạo: "Trực giác của nữ nhân."
Bùi Tự nở nụ cười, có ý định chuyển hướng câu chuyện: "Vậy sao không trực giác được chồng trước của chị lừa dối?"
Hứa Miên Thu nguýt hắn một cái, khóe mắt đều treo lên, mắng: "Cút, con mẹ nó cậu muốn ăn đòn hả?" Cô đang muốn chạy lại, chuông điện thoại Bùi Tự lẳng lặng vang lên, phảng phất một người chặn ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
Bùi Tự lấy điện thoại ra nhìn thấy tên người gọi, lông mày hơi động, thân thể thoáng chếch ra một chút, tiếp nhận điện thoại.
Hứa Miên Thu nghe không rõ âm thanh đầu bên kia nhưng cảm giác được âm thanh cùng ngữ điệu của Bùi Tự đều có biến hóa, nửa thật nửa giả, không đoán được là đang cố ý giả vờ hay ban đầu là như vậy.
Cô biết tâm Bùi Tự có thể thiện lượng nhu hòa, nhưng cơ hội "có thể" đó rất ít, cho nên chỉ nguyện ý dành cho Bùi Lệ. Con người nếu thay đổi đều có thể nhận biết được, dựa vào các đặc điểm là có thể nhận biết được. Có lẽ chính Bùi Tự cũng không biết, lúc hắn nguyện ý nhu hòa, một phần đôi mắt hắn giống như màu đen thuần khiết hòa cùng màu vàng nhạt, ánh mắt làm những người nhìn thấy không kịp chuẩn bị mà nóng lên.
Cùng lúc đó, Hứa Miên Thu từ mấy câu nói của Bùi Tự liền biết người bên kia không phải Bùi Lệ.
Cuộc điện thoại này Bùi Tự nói gần hai phút, phần lớn thời gian là nghe, chỉ nói hai câu "Chờ anh trở về rồi nói" và "Tùy anh."
Vừa cúp vài giây, điện thoại lại vang lên tiếng tin nhắn nhắc nhở, hắn cúi đầu nhìn, bên môi thoáng qua một tia cười, lập tức khóa màn hình.
"Chỗ chủ nợ mới của cậu thì sao?" Hứa Miên Thu không nhìn hắn nữa, vén tóc lên, giày cao gót cộc cộc đạp nhựa đường đi, hỏi: "Nói như thế nào? Có chút tiến triển không?"
Bùi Tự nhíu nhíu mày, thật giống đối lời nói của cô có mấy phần phản cảm kì lạ, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, ngữ khí trở lại như trước, nhàn nhạt nói: "Đến rồi, chị lên lầu đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.