Minh Đế trượt đầu lưỡi ướt át , phác thảo cánh môi mềm mại của nàng ,Yêu Phi bị đè ép dưới thân thể của hắn ,hai tay siết chặt lại nhưng lại bắt buộc bản thân thả lỏng . ◊ Cố gắng đè nén vẻ chán ghét trong lòng, nàng kiều mị cười một tiếng, môi đỏ mọng hé mở, đầu lưỡi khẽ vươn ra , hôn đáp trả, hơi thở vừa ướt át vừa nặng nề,Phúc công công đứng bên cạnh sớm đã nhìn quen cảnh tượng này cũng không biểu hiện cảm xúc gì . ◊ Đầu lưỡi quấn quýt nóng bỏng dây dưa, hai người cùng mở mắt ra, nhìn nhau ,trong con ngươi phản chiếu bóng dáng đôi bên . ◊ Minh Đế nhích người lại, hai tròng mắt nhìn xuống, “Phúc công công, đêm nay trẫm ở lại thánh tâm điện, Yêu Phi thị tẩm” . ◊ “Dạ” . ◊ Nam tử đứng dậy, nhấc bước chân hướng phía trước đi tới . ◊ Sau lưng, Yêu Phi lấy mu bàn tay lau chùi đôi môi đỏ mọng của mình, cũng từ từ đứng lên. ◊ Thanh Âm cầm lấy khay bánh chưng, nếu Yêu Phi đã nói cho chó ăn, vậy thì mình sẽ mang cho a ô ăn. ◊ Thận trọng nhìn quanh một lượt, thấy không có người nào, lúc này nàng mới yên tâm đi tới tòa núi giả, nép người bước vào. ◊ “A ô, ăn đi, ” Thanh Âm lột lá gói bánh chưng ra, đặt ở trước người con chó nhỏ, hai tay đặt ở trên đùi, ngồi xổm xuống. ◊ “Ô ô…”, con chó nhỏ lắc lư đầu, lại cũng không tính ăn, đầu vô lực rủ xuống phía trước trên đùi, đôi mắt nó trong suốt lưu chuyển qua lại như viên châu nho nhỏ nhìn thật đáng yêu. ◊ “A ô, mày sao vậy?” nàng duỗi tay ra, còn chưa chạm đến người nó thì, con chó nhỏ mạnh mẽ nhảy lên một cái, liền xông ra ngoài. ◊ “Tiêu rồi, ” Thanh Âm thần sắc ngẩn ra, gấp rút đuổi theo, “A ô ,trở lại…” . ◊ Thân ảnh màu trắng chạy tứ phía, hướng phía thảm cỏ xanh mọc um tùm trên con đường đá băng nhanh qua , các khối [ tử tinh thạch ] [ 1 ] uốn lượn được khắc trên đường phát ra hào quang óng ánh . ◊ [ 1 ] là tinh thạch màu tím nhóe (–_–) ◊ “Trở lại…”, Thanh Âm nhanh chóng chạy thẳng một mạch theo sát con chó nhỏ . ◊ Minh Đế sắc mặt âm u đi đằng trước, phía sau, Phúc công công thấp thỏm bất an theo sau . ◊ “ Ô ô…”, đột nhiên, con chó nhỏ vượt lên trước, hướng về phía hai thân ảnh đang đi tới . ◊ Phúc công công sắc mặt khó coi tiến lên, quát “To gan, trong ngự hoa viên sao lại có chó” . ◊ Minh Đế đẩy Phúc công công ra, giơ chân lên liền muốn đá văng con chó nhỏ . ◊ Thanh Âm thật vất vả đuổi tới, rất xa liền thấy A ô chặn đường đi của tên hoàng đế tàn bạo kia . ◊ “A ô…”, nàng cuống quít chạy lên trước, cách hắn ba bước quỳ xuống. ◊ “Hoàng Thượng, nô tỳ đáng chết” . ◊ Minh Đế thu hồi lực trên chân, vậy mà con chó nhỏ thế nhưng nhất quyết không tha,nhích người về trước một mực ngậm chặt vạt áo long bào của Minh Đế . ◊ Thanh Âm giật mình, thân thể bất động nhìn chằm chằm nam tử. ◊ Minh Đế nhíu nhíu mày, nhưng chỉ lui về sau một bước. Con chó nhỏ vẫn như cũ sống chết cắn chặt, theo sự di chuyển của Minh Đế, thân thể nó bị kéo lê trên mặt đất . ◊ Trong lúc giằng co ,còn xen lẫn âm thanh rầu rĩ đáng thương “ Ô ô “ của con chó nhỏ. ◊ Thanh Âm gấp rút tiến lên, “A ô, nhả ra” . ◊ “Ô ô, ” con chó nhỏ hai mắt trừng trừng, ý tứ không chịu nhả. ◊ Nàng không có cách nào khác,đành phải vươn tay, giữ chặt thân thể A ô, giật mạnh kéo nó về phía mình. ◊ Phúc công công mờ mịt nhìn cảnh tượng trước mắt , rồi quay đầu liếc về phía hai người, chuyện này, rõ ràng Hoàng Thượng không có [ đại khai sát giới ] [ 2 ] , thậm chí, cũng không có nổi trận lôi đình như trong suy nghĩ của hắn a . ◊ [ 2 ] xuống dao giết người . Thanh Âm đem A ô ôm vào trong ngực, dùng hết khí lực giữ chặt nó, hai bên cứ như vậy giằng co qua lại. ◊ Cho đến khi một tiếng xé rách thanh thúy vang lên , áo long bào được làm bằng chất liệu tinh xảo, cuối cùng trong một năm mới may được chiếc áo thượng hạng này, cứ như vậy bị xé rách dễ dàng . ◊ Thanh Âm còn chưa kịp sợ hãi, cả thân thể liền ngã về trước, hai tay theo quán tính vừa chống xuống, thì đã bị té nhào trên đùi nam tử . ◊ Một cổ hương thơm nam tính nhàn nhạt phả vào mặt, nàng gấp rút buông tay ra, ngước đầu lên ◊ Minh Đế cúi người nhìn nàng, kim xán dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nam tử mang vẻ yêu dị mị hoặc, thân thể Thanh Âm cứng ngắc , gấp rút thu hồi tầm mắt. ◊ “Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng” . ◊ Minh Đế sải rộng bước chân, từ bên người Thanh Âm đi vòng qua, sau lưng , Phúc công công vẻ mặt không hiểu nhìn nữ tử trên mặt đất một cái, gấp rút chạy theo Minh Đế . ◊ Qua hồi lâu, Thanh Âm mới ngẩng mặt lên, trong ngự hoa viên, nào còn thân ảnh của Minh Đế . ◊ Nàng vung tay áo lên chà lau mồ hôi trên trán, một tay xách con chó nhỏ lên , quay trở về. ◊ Diệu vương gia hôm nay đi Tuất vương phủ, Thanh Âm hớn hở vui mừng được nhàn rỗi một lúc ,bên trong phòng bếp nàng loay hoay giúp đỡ nữ ngự trù bày món ăn. ◊ “Thanh Âm, ” một nha hoàn đứng ngoài cửa bếp khẽ gọi nàng, hướng phía Thanh Âm vẫy vẫy tay . ◊ Nàng để công việc trong tay xuống , đi ra ngoài. Là nha hoàn ở cạnh gian phòng của nàng , tên Hỉ Ngạn. ◊ “Hỉ ngạn, làm sao vậy?” ◊ “Thanh Âm, Ý ma ma tìm ngươi” . ◊ “Ý ma ma ?” Nàng đi theo sau Hỉ Ngạn , đem tay áo xắn lên thả xuống. ◊ “Ngươi qua đó thì đừng nên nhiều lời, im lặng nghe nàng giáo huấn vài câu là được “, Hỉ Ngạn quay đầu lại dặn dò . ◊ Thanh Âm chôn đầu xuống vai, nhẹ gật một cái . ◊ “Sai các ngươi đi tìm người cũng không làm xong ,bọn ngươi còn giá trị gì để dùng?” Hai người từ xa đi tới, đã nghe tiếng quát lanh lảnh hiện rõ sự không kiên nhẫn của Ý ma ma đang giáo huấn một tiểu nha hoàn truyền vào tai , giống như đã chịu đựng tới cực điểm bùng phát lên. ◊ Thanh Âm rụt rụt chân một cái, vẫn là tiến lên . ◊ ” Ý ma ma, đã đưa Thanh Âm tới, ” Hỉ Ngạn tiến lên, đem tầm mắt quét đến bọn nha hoàn bên cạnh, “Mau, thu dọn đồ trên mặt đất , một chút nhãn lực cũng không có” . ◊ “Ý ma ma, ” Thanh Âm kêu một tiếng, ngước mắt lên . Cũng không giống trong tưởng tượng của nàng , Ý ma ma thanh âm nhàn nhạt hướng Thanh Âm ,nói “Đêm nay Phúc công công đã phân phó , Yêu Phi thị tẩm, đúng lúc thiếp thân nha hoàn của nàng không khỏe, ngươi mang thuốc này qua đó đi ” . ◊ Một nha hoàn đem chén thuốc đưa vào tay nàng, ánh mắt hoảng loạn tránh né . ◊ Thanh Âm cũng không nghi ngờ , nhận lấy . ◊ Chén thuốc làm từ bạch ngọc , tay nghề điêu khắc thật tinh xảo , nắp chén, có khoét một cái lỗ nhỏ ở giữa, mùi vị thuốc, phiêu tán quanh chóp mũi nàng . ◊ Quanh thân chén sáng long lanh, mơ hồ có thể thấy được nước thuốc màu đen đậm đặc . ◊ “Còn không mang đi, ” Ý ma ma nhìn nàng chằm chằm, “Hoàng Thượng sắp bãi giá đến Thánh tâm điện, ngươi nhanh tay lẹ chân một chút ” . ◊ “Vâng, ” Thanh Âm cẩn thận bưng khay lên, đi ra ngoài.◊ ◊ “Ý ma ma , ” nha hoàn bên cạnh hai tay xoắn chặt lại , bất an nhìn bóng lưng Thanh Âm biến mất, “Ngộ nhỡ Yêu Phi truy cứu thì ……” . ◊ “Sợ cái gì? Thuốc là nàng tặng , đến lúc đó, cùng ngươi không quan hệ , ” Ý má má khóe miệng âm lãnh câu dẫn ra, “Chúng ta cũng là vì chủ tử của mình làm việc, một khi xảy ra chuyện, ngươi phải hảo hảo cân nhắc cho kỹ a “. ◊ “Ý ma ma, ” Hỉ nhi hoang mang lo sợ, liền muốn đuổi theo chặn Thanh Âm . ◊ “Đứng lại, ” Ý ma ma một tay giữ chặt khuỷu tay Hỉ Ngạn , giáng xuống một cái tát trên mặt nàng, hung hăng quát to lên, “Đồ vô dụng, Hỉ Ngạn, ngươi và tỷ tỷ của ngươi nghe rõ cho ta , nếu như tất cả các ngươi dám có ý định phản bội, xem ta có lột da các ngươi hay không ” . ◊ “Dạ ,biết ” Hỉ Ngạn ngoan ngoãn trả lời, lôi kéo tay áo Hỉ nhi , “Tỷ tỷ, chúng ta được lệnh ,thuốc kia đều phải vào miệng của Yêu Phi ” . Hỉ nhi suy sụp rủ vai xuống, gắt gao ôm Hỉ Ngạn, “Lúc này, sợ là ngay cả mệnh cũng khó giữ” . ◊ Ý má má khinh miệt cười ra tiếng, xoay người bước vào sân nhỏ. ◊ Thanh Âm dè dặt bưng chén thuốc, đi vào thánh tâm điện. ◊ Trước cửa cung, nàng bước lên thềm cửa , xuyên qua nội viện, đi vào tẩm điện của Yêu Phi . ◊ Trong gian phòng, mùi thơm ngào ngạt từ lò trầm hương phảng phất trong không khí . ◊ Màn tơ lụa bạch sắc mềm mại rủ xuống khung giường,phiêu phiêu bồng bềnh , Yêu Phi vận y phục màu sắc rực rỡ, bóng lưng nàng đối diện với mình. ◊ Thanh Âm tiến lên, đem chén thuốc đặt trên bàn, khẽ mở miệng, “Yêu Phi” . ◊ Yêu Phi xoay người, trên dung nhan tuyệt mĩ là thần sắc ảm đạm, tâm tình cũng không cao hứng, “Tại sao là ngươi?” ◊ “ Ý ma ma nói nha hoàn mang thuốc thân thể khó chịu không thể đem tới” . ◊ Yêu phi nhẹ gật đầu , cũng không truy vấn nữa, một tay bưng chén thuốc đưa tới môi, tay còn lại chạm vào thành chén nhẹ nhàng vuốt ve. ◊ Ánh mắt chợt như mũi dao nhọn xẹt qua, Yêu Phi đem nó giơ cao lên, nhưng cuối cùng cũng không có đập xuống . ◊ Khẽ thở dài, Yêu Phi hơi ngửa đầu ra sau, thuận tiện đem chén thuốc rót hết vào miệng .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]