12.
Hôm sau An Tuế ngồi dậy nửa chừng, lại ngã xuống, quay đầu lại, "Anh ơi, anh đè lên tóc em rồi."
Dư Niên vén lên sợi tóc trên cổ tay, "Cắt ngắn đi nhé?"
An Tuế liếc nhìn: "Sắp tới hông rồi."
Ánh mắt Dư Niên mang chút dịu dàng, "Đừng cắt đã, thổi tóc mệt rồi gọi anh ngay."
An Tuế đáp lại, "Được."
An Tuế có gương mặt hình quả trứng, do là da nhạy cảm nên khi bị cọ xát nhiều sẽ đỏ lên, lông mày cong cong, đôi mắt sáng ngời, môi cô đỏ thắm.
Mái tóc nhuộm vàng từ mấy năm trước đã bị tóc đen che phủ, có lẽ Dư Niên quen với mái tóc dài của cô nên mới không nỡ cắt đi mái tóc cô chăm chút.
Trong phòng sách nhà có một cái bàn rộng dài, hai người thời trung học bài vở nhiều nên khi bận rộn thì ở đây, lúc đó trải khắp chủ yếu là đề thi, bây giờ chỉ còn sách tài liệu An Tuế tra cứu.
An Tuế nhai xong một quả táo lớn thì tập trung gõ chữ, bỗng nhiên nấc một cái, rồi nấc liên tục.
Một bên tìm Dư Niên một bên gọi, "Anh ơi, em nấc."
Dư Niên đang ở chuồng cho các bé ăn, nghe thấy An Tuế gọi không bình thường.
Anh quay đầu thấy An Tuế cứ nấc mãi, người như bị kéo lên, "Làm sao đây nấc."
Làm trò đểu, làm trò đểu.
Dư Niên kéo tay An Tuế lại, dùng lưỡi liếm môi cô, rồi áp sát hơn thò vào, cái lưỡi ướt át lung tung bên trong khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-nien-thuong-an-tue/3402393/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.