8.
"Con, mẹ không cố ý bỏ con đâu, mẹ bị ép buộc, con phải tin mẹ."
"Về với chúng tôi được không, mẹ rất nhớ con."
"Bố nói chuyện với con đi."
"Mẹ quỳ xuống đây rồi, mẹ muốn đưa con về nhà."
Cái gì thế này, An Tuế suy nghĩ trong đầu.
Cô bước ra khỏi lớp, thấy một người phụ nữ nắm chặt tay Dư Niên, cô tiến lên giật mở.
"Bà siết chặt quá, tay cậu ấy đỏ hết rồi." An Tuế phồng má thổi chỗ bàn tay cậu đỏ ửng.
"Cô, cô là ai?" người phụ nữ chỉ vào cô hỏi.
"Bà là ai?" Ai mà không biết hỏi ngược lại chứ.
"Tôi là mẹ cậu ấy."
An Tuế không kiềm chế được cười lớn, "Bà là mẹ cậu ấy à, tôi còn là mẹ ruột của cậu ấy nữa, tôi nuôi dưỡng cậu ấy lớn lên đấy."
Dư Niên phía sau mặt đen xì.
"Nói bậy." người phụ nữ tức giận miệng run run.
"Bà đừng không tin nha, cậu ấy sáu tuổi không biết nói viết chữ gì, tôi phải dạy đi dạy lại cậu ấy mới nhớ, tôi nhìn cậu ấy từ một mét năm lên một mét tám bây giờ, không biết lãng phí bao nhiêu thuốc bổ của tôi rồi."
Thực ra là thuốc bổ Hứa Tuệ Dĩnh nấu cho An Tuế uống, cô thấy đắng quá đưa hết cho Dư Niên.
người phụ nữ không quan tâm cô gái trước mặt, chỉ muốn đưa Dư Niên về nhà, "Con, về nhà với mẹ nhé?"
An Tuế che tầm nhìn của bà, "Cậu ấy là người nhà của tôi, về đâu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-nien-thuong-an-tue/3402389/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.