Editor: Thiên Vi 
Gió đêm dường như lạnh hơn. 
Dư Niệm đứng trong bóng đêm, đôi bàn tay lạnh như băng chậm rãi nắm chặt thành quyền, trong mắt Dư Niệm bình tĩnh như nước, cô nhìn Vu Đức Minh, trong đôi mắt đen láy là ảnh ngược khuôn mặt tươi cười tham lam của ông ta. 
Buồn nôn, quả thật khiến người đời phải căm ghét. 
Dư Niệm cắn chặt răng: 
“Ông dám.” 
Vu Đức Minh nghe xong, càng thêm vui vẻ: 
“Tao dựa vào cái gì mà không dám? Tiểu tử kia thích mày như vậy, tao đi tìm nó xin ít tiền vì tình chắc chắn nó nguyện ý.” 
Khí huyết dâng lên, hô hấp Dư Niệm có chút rối loạn, cô hít sâu mấy hơi bình ổn lại nhịp thở, lấy túi tiền từ trong túi ra, sau đó móc ra một xấp tiền đưa tới: 
“Cho ông, chỗ này là một vạn tệ.” 
Vu Đức Minh cầm lấy xấp tiền, hừ một tiếng: 
“Một vạn mà mày tựu muốn đuổi tao đi à? Tối thiểu phải…” 
Dư Niệm trừng mắt nhìn ông ta, đi lên vài bước, nghiến răng nghiến lợi nói: 
“Nếu ông không cầm một vạn này rồi cút đi, sau đó không về để quấy rối tôi nữa; thì hiện tại tôi cho ông một dao, để sau này ông không phải buồn rầu về cuộc sống sau này nữa .” 
Nói xong, lấy ra con dao vẫn mang theo trong người. 
Vu Đức Minh nhìn Dư Niệm, ngọn đèn mờ khiến gương mặt của cô âm trầm hơn, không hiểu sao Vu Đức Minh lại nghĩ tới vợ trước Vương Lan của ông ta, quả thật là bây giờ Dư Niệm giống Vương Lan lúc nổi điên như đúc, ông ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-niem/1726415/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.