Editor: Thiên Vi 
Mẹ của cô chính là một người điên. 
Những lời này vẫn luôn quanh quẩn bên tai cô từ ngày nhỏ. 
Mẹ của Dư Niệm là người một phụ nữ xinh đẹp, không lúc nào là không rực rỡ, phong tình vạn chủng. Nhưng khi ở bên ngoài và khi ở nhà lại tạo thành hai cực đối lập, khi Vương Lan dùng ánh mắt khó chịu nhìn Dư Niệm, bà sẽ quyền cước đấm đá Dư Niệm một trận. 
Gương mặt dữ tợn và tiếng gào thét của Vương Lan chính là ác mộng vĩnh viễn không tan ở trong mắt của Dư Niệm. 
Ngoài cửa sổ phong cảnh lướt qua cực nhanh, đường cái trước mắt uốn lượn thẳng về phía trước, giống như không có điểm cuối, Dư Niệm nắm chặt tay lái, ánh mắt nhìn về phía trước hơi hơi trống rỗng. 
Đi vào biệt thự của Dư Thiên Hoa, Dư Niệm ấn chuông cửa. 
“Tiểu thư Dư Niệm đến rồi à.” 
“Cha tôi đâu?” 
“Đang dùng bữa tối với phu nhân và thiếu gia.” 
Dư Niệm vượt qua thím Lý đi qua cửa, bên trong sảnh chính, chính là một nhà ba người đang ngồi xung quanh bàn tròn dùng bữa tối, cả nhà vui vẻ hòa thuận. Dư Niệm hít sâu một hơi, đi lên đứng ở trước mặt Dư Thiên Hoa. 
Dư Thiên Hoa nhìn thấy Dư Niệm trong lòng liền vui vẻ, ông để đũa xuống, nhìn Dư Niệm lộ ra một nụ cười: 
“Dư Dư đến rồi tại sao không nói một tiếng, đến đây cùng ăn tối với chúng ta nào?” 
Dư Niệm rút tập văn kiện từ trong túi xách ra, đặt lên bàn trước mặt của Dư Thiên Hoa: 
“Vì sao cha không nói cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-niem/1726412/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.