Còn nhiều thời gian. 
Dư Niệm có cảm giác, ý tứ của Cố Tần chính là khi nào về mới tính sổ. 
Mang theo tâm tình thấp thỏm không yên, một lần nữa cô về tới ghế lô. Hạ Lam đã gọi thức ăn ngon, lúc này đang nhíu mày nghe điện thoại. 
Dư Niệm ngồi xuống vị trí của mình, cô mở một chai rượu đỏ, rót vào ly cho hai người. 
Nghe xong điện thoại, Hạ Lam cắt đứt liên lạc, thở dài một hơi. 
“Cha của chị?” 
“Ừ.” 
Hạ Lam lên tiếng, từ trong ngực móc ra một gói thuốc lá, chậm rãi đốt: 
“Ông ta nói muốn chị trở về gặp ông.” 
Dư Niệm nói: 
“Không muốn trở về.” 
Hạ Lam gật đầu, nhả ra một vòng khói thuốc, giọng nói hơi hơi khàn khàn: 
“Nhìn liền thấy buồn nôn.” 
Dư Niệm có thể hiểu được, Hạ Lam là người tâm cao khí ngạo*, trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Lúc ấy cha Hạ ở bên ngoài…, để lại hai mẹ con bọn họ bị người khác chỉ trỏ. Mẹ Hạ một bên nhẫn nhịn nhận hết lời đồn đãi, một bên cố gắng duy trì cái nhà này, không bao lâu, vì tâm lực (tâm tư và lao lực) mệt mỏi quá độ mẹ Hạ liền bệnh nặng, đợi đến lúc cha Hạ trở về gia đình, thời gian của mẹ Hạ đã không còn nhiều. 
(Tâm cao khí ngạo*: kiêu ngạo, thường chỉ tính cách những con người có tài.) 
Mẹ Hạ muốn Hạ Lam đừng trách ông, mặc kệ cha Hạ tạo bao nhiêu nghiệt, cuối cùng thì ông vẫn là cha của cô, máu mủ tình thâm, điểm ấy không thể phủ nhận được. 
Hạ Lam càng nghĩ càng thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-niem/1726381/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.