Diệp Cuồng Ca nắm chặt kiếm, nhớ lại kiếm pháp trước đây, ra sức đâm về phía Mục Tử Minh.
Đối phương lập tức né đòn, động tác của Mục Tử Minh quá nhanh, khiến y hầu như không thấy rõ.
Đột nhiên, bên tai Diệp Cuồng Ca tuyền đến nụ cười của đối phương: “Mọi chiêu thức của sư phụ đều bị con nhìn thấy.”
Quả nhiên, bất luận y ra chiêu ra sao, đối phương cũng dễ dàng nẻ tránh, y thì một mảnh áo của Mục Tử Minh cũng không thể đụng tới.
Vốn nên là y phải chiếm thế thượng phong, nhưng mười chiêu đi qua, y không giành được ưu thế. Diệp Cuồng Ca dần nóng nảy, chỉ có thể tùy kiếm động tâm, tâm loạn thì kiếm loạn. Y ra chiêu không có phương pháp gì, chỉ biết đánh theo hướng Mục Tử Minh, bất tri bất giác càng bị đối phương kích động.
Mục Tử Minh căn bản không hề tấn công, chỉ đến khi Diệp Cuồng Ca hoàn toàn mất bình tĩnh, mới chuyển hướng về phía đối phương mà đánh tới.
Diệp Cuồng Ca cảm thấy tay cầm kiếm bị chặn lại, không thể nhúc nhích, vừa ngẩng đầu đã thấy mặt của Mục Tử Minh.
“Sư phụ quá mức nôn nóng, chiêu thức rất dễ bị người ta nhìn thấu.”
“Dông dài!” Diệp Cuồng Ca tức giận, bàn tay không cầm kiếm siết lại thành nắm đấm, hướng thẳng về phía đối phương.
Mục Tử Minh dễ dàng chặn lại nắm đấm, cười nói: “Kiếm pháp thui chột, khí lực không có, cũng không liên quan, sau này con bảo vệ người!”
Rõ ràng là lời ngon tiếng ngọt, qua tai Diệp Cuồng Ca, liền biến thành ngữ khí khoe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-nhu-cuong-ca/1306148/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.