Tuy rằng Tiêu Diêu Tán Nhân nói ông không chết, nhưng Diệp Nhiên vẫn quyết định lập một ngôi mộ chôn y phục cùng di vật của ông.
Giữa thanh sơn bích thủy, Diệp Nhiên, Diệp Minh Hàn, Dạ Hạo Thiên, Dạ Hối, quỳ trước một tấm bia đá, ánh mắt xa xăm.
“Được rồi, chúng ta đi thôi! Nên đi thăm vị Tưởng đại nhân“tài ba” của chúng ta!”
Dạ Hạo Thiên kéo Dạ Hối, nhìn Diệp Nhiên cùng Diệp Minh Hàn tà tà cười.
“Tưởng Văn Hoa?”
Nhớ đến tên đầu sỏ ấy, Diệp Nhiên liền chau mày, mang theo vài phần không vui.
“Ân.”
Diệp Minh Hàn kéo y lại, trong mắt một mảnh băng hàn.
“Hừ, đã nói ngươi tự xử lý là được, có gì đẹp chứ?”
Dạ Hối khinh thường bĩu môi, thần tình chán ghét.
“Cứ như vậy xử lý chẳng phải tiện nghi gã? Hơn nữa...... Cũng khá là thú vị a!”
Dạ Hạo Thiên nhếch mắt cười, ánh mắt lại như ám dạ thâm trầm băng lãnh.
Đoàn người xoay người rời đi, khi bọn họ vừa đi, hai người xuất hiện trước bia đá.
“Lai dã tiêu sái, khứ dã tiêu sái, lai khứ tiêu tiêu sái sái! Sinh dã tiêu diêu, tử dã tiêu diêu, sinh tử tiêu tiêu diêu diêu (Đến cũng tiêu sái, đi cũng tiêu sái, quay lại tiêu tiêu tiêu sái sái! Sống cũng Tiêu Diêu, chết cũng Tiêu Diêu, sinh tử Tiêu Tiêu Diêu Diêu)! Chậc chậc chậc......”
Tiêu Diêu lắc đầu cười khẽ, trong mắt thấp thoáng lệ ý.
“Bọn họ rất có tâm với ngươi!”
Mai Thấm cũng nhìn thấy tấm bia đá cười khẽ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-nhien-ngao-han/2361876/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.