“Phụ thân......”
Đau đớn rốt cục chậm rãi dịu đi, trong mông lung cảm giác được môi hơi lạnh, liền mở miệng khẽ gọi.
“Ân.”
Mở đôi mắt như nặng tựa ngàn cân, đối diện với đôi mắt như hồ nước sâu của người nọ,
Nâng Diệp Nhiên nửa tựa vào lòng mình, Diệp Minh Hàn thân thủ nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại kia.
“Phụ thân xin lỗi.”
Không nghĩ tới Diệp Nhiên sẽ mở miệng giải thích, thân thể Diệp Minh Hàn cứng đờ, khép mắt lại che dấu chua xót bên trong.
Làm sai không phải ngươi, mà là ta.
“Không có việc gì, Nhiên nhi ngủ đi.”
Muốn đỡ Diệp Nhiên nằm xuống, lại bị y ôm chặt lấy cổ, bàn tay yếu đuối vô lực vì quá mức dùng sức mà nhẹ nhàng run rẩy.
Diệp Minh Hàn bất đắc dĩ, chỉ phải để y tựa vào trước ngực mình, kéo chăn phủ lên cả hai.
“Phụ thân ngươi nghe Nhiên nhi nói, xảy ra tình huống hiện tại là do Nhiên nhi đại ý, không phải phụ thân sai, Nhiên nhi đáp ứng không để mình xảy ra chuyện, vậy mà...... Xin lỗi phụ thân, Nhiên nhi đã để ngươi lo lắng.”
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của người nọ, biết hắn tất vì chuyện này mà áy náy, hiện tại nếu không nói rõ ràng, chỉ sợ hắn luôn tự trách trong lòng.
“Ân, Nhiên nhi mệt mỏi, ngủ đi, ta ở đây.”
Diệp Minh Hàn ôm y vào lòng, cằm đặt lên trán y, nhẹ giọng trấn an.
“Hảo, phụ thân không cần lo lắng...... Nhiên nhi chính là mệt mỏi...... Ngủ một giấc tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-nhien-ngao-han/2361866/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.