Diệp Nhiên hồi cung vài ngày, những người rời cung cũng lục đục trở về, ngay cả Liễu Mộng thân ở Giang Nam sáng nay cũng chạy về.
Liễu Mộng bảy năm trước đã gã cho một chưởng quầy ở một nhánh trong thương hội dưới tay Tiêu Tuấn, phu gia đối xử với nàng rất tốt, hiện giờ cũng đã có một nhi một nữ, nhưng mỗi khi nhìn đến hài tử cãi nhau, nàng lại nhớ đến tiểu Thiếu chủ luôn im lặng, hỏi thăm mọi người, lại không biết Thiếu chủ đi đang ở đâu, thường thường khiến Liễu Mộng rơi lệ không ngừng.
Vài ngày trước trượng phu đột nhiên nói cho nàng biết chủ quản gởi thư, Thiếu chủ đã trở lại, Liễu Mộng hận không thể suốt đêm đuổi về, nhìn thấy đôi mắt chứa đựng ôn hòa quen thuộc kia của Diệp Nhiên Liễu Mộng lập tức khóc không thành tiếng.
Hài tử nho nhỏ năm đó đã lớn như vậy a!
Mười năm, mọi người không có thay đổi gì quá lớn, Tiêu Tuấn mang chút tang thương, An Thành lãnh đạm hơn trước kia, Thiệu Hoa như cũ ôn hòa, Phi Dương cũng lỗ mãng như trước, thay đổi lớn nhất xem như Liễu Mộng, sự dịu dàng của trước kia đã lắng động lại thành bình thản, cái thần sắc bi thương thường chiếm cứ trên khuôn mặt nàng cũng bị thay bằng yên bình.
Nhưng mặc cho tính cách nguyên bản của mọi người ra sao, khi nhìn thấy Diệp Nhiên cũng vẫn hiện ra kích động.
Diệp Nhiên nhìn mọi người hốc mắt ửng đỏ, thản nhiên đối Tiêu Tuấn nói.
“Nếu tất cả mọi người đã trở lại, giữa trưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-nhien-ngao-han/2361845/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.