Diệp Nhiên ngồi sau cầm thai, đưa tay phủ lên cầm, ngón tay khẽ gãy dây đàn, “Boong boong”Hai tiếng, sạch sẽ thanh thúy, tiếng đàn cũng không tệ lắm!
Bất quá...... Đàn cái gì đây? Một khúc một chuyện xưa nha!
Cúi đầu nghĩ nghĩ, ân...... vậy bài này đi!
Bài mà mỗi lần y nghe đều cảm khái không thôi a, nhưng không biết ca từ của hiện tại, ở cổ đại này có nghe ra được cảm giác gì không nữa?
Thôi, hết sức đi!
Dù sao nếu sư huynh thật sự muốn khai chiến, thì không phải một thủ ca của y có thể giải quyết được.
Hạ quyết tâm, tay chậm rãi phủ động, khúc nhạc dạo vang lên, môi hé mở, thanh âm thiếu niên ôn nhuận chậm rãi lưu động trong đại sảnh.
“Phật vốn chẳng đi cũng chẳng ở
Chẳng buồn cũng chẳng vui
Đốt tay màu đen hốc mắt màu đỏ
Một đất nước chẳng nước chẳng lửa
Cũng chẳng chiến tranh
Hàn thiết y màu đen, góc váy màu đỏ
Ai cầu nguyện ai niệm chú
Ai vấn tay áo mình lên
Thanh Minh kiếm hướng trái bi thương hướng phải
Ai giương cung ai phất tay
Ai mở ra quyển trục
Diệt thần về phía trước thì thời gian lại về phía sau
Ai chờ ai đợi một vạn năm
Chỉ chờ được một người đã sai
Ai nhìn ai trong phút giây ngắn ngủi
Chỉ vì để lại một truyền thuyết
Hắn chờ đợi nàng vạn năm
Chỉ đổi về nỗi tịch mịch
Nàng nhìn hắn trong phút giây ngắn ngủi
Xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-nhien-ngao-han/2361839/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.