*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“…” Đối mặt với Lâm Phàm khó được thổ lộ, hai tiểu công đồng thời trầm mặc. Nghiêm Hàn thân mình không dấu vết mà run lên, có vẻ như rớt đi da gà trên người, Lôi Khê lo lắng cúi đầu áp lên trán Lâm Phàm, “Chẳng lẽ ngươi bị thương phát sốt?”
Lâm Phàm nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi lộ mỉm cười dữ tợn, “Đã lâu chưa nấu cơm cho các ngươi ăn, đi, tìm chỗ ăn cơm!”
Nghiêm Hàn mặt tê liệt nghiêm mặt gật đầu, Lôi Khê mẫn cảm toát một thân mồ hôi lạnh, nịnh hót giúp Lâm Phàm xoa bóp vai nhanh chóng chuyển chủ đề, “Đại Hắc đâu? Chúng ta nghe nói hắn ở bên này, nếu không đi tìm Đại Hắc trước?”
Lâm Phàm khoát tay, “Đại Hắc không có việc gì, đang ở trong không gian của ta nghỉ ngơi.”
Sau đó, Lâm Phàm chạy tới trước mặt thành viên tiểu đội Lôi Thần, Hồng Tư cười toe toét chụp vai hắn, nói Lâm Phàm an toàn là tốt rồi; Liên Vĩnh Phong sờ soạng Trữ Bằng, nhìn Lâm Phàm cười không có ý tốt; Hứa Sách nhân cơ hội bắt chẹt Lâm Phàm ủy khuất bọn họ mấy ngày liền dạ dày bị ngược đãi, từ ngày tách ra khỏi Lâm Phàm, mỗi ngày không phải bánh bích quy nén thì chính là bánh bột ngô, lương thực phụ linh tinh, ngẫu nhiên săn được biến dị thú, nhưng thịt cũng quá khó ăn đi nói chi đến mỹ vị!
Cười nghe Hứa Sách oán giận, Lâm Phàm đã lâu mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-nhien-mat-the/1288035/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.