Chương trước
Chương sau
“Đoàng Đoàng Đoàng!” A Đức dùng súng bắn hỏng khóa cửa, nháy mắt đẩy cửa ra, cũng không có ngu ngốc mà xông vào, mà làm tốt tư thế phòng ngự nghênh đón nguy hiểm, bất quá trừ bỏ không khí nén lâu ngày xông vào mũi, tang thi cái gì cũng không có.
Từ ngoài cửa có thể thấy được bên trong đặt hạt giống chỉnh tề từng bao từng bao các loại đậu, cây non, tản ra hơi thở mê người, lấy được mấy thứ này về, kể cả bọn hắn không gieo trồng được hết, nhưng đem đi đổi cho lão đại an toàn khu, tuyệt đối là của cải không nhỏ.
A Đức huýt sáo đi vào.
Đột nhiên, trong hư không như có vòng gợn sóng di động, A Đức lấy mắt thường có thể thấy được biến mất! Liên lụy Hồng Tư đứng tương đối gần cũng bị cuốn vào! Những người khác đồng loạt lui về sau, Hứa Sách thấy Hồng Tư tiêu thất nửa thân mình, vội vàng tiến lên giữ chặt tay Hồng Tư, lại cùng bị biến mất.
Mấy người còn lại nhìn nhau, Lôi Khê dẫn đầu đi lên trước, bị Mộc Phong gọi lại, “Ngươi sao phải vậy? Phía trước rất nguy hiểm!”
Lôi Khê nhìn Mộc Phong, “Huynh đệ ta ở bên trong.” Sau đó tiếp tục hướng tới nơi nguy hiểm chưa biết rõ đi đến, thành viên khác tiểu đội Lôi Thần sôi nổi theo sát.
Mộc Hoa vươn tay muốn giữ chặt Lôi Khê, cuối cùng lại từ bỏ, nhìn về phía ca ca, vẻ mặt phức tạp. Mộc Phong cau mày hạ lệnh rút lui, đem khu vực này bảo vệ chặt chẽ, tính toán đợi 1 giờ, nếu 1 giờ sau còn không có người nào xuất hiện, bọn hắn liền buông tha nhiệm vụ lần này, mau chóng trở lại căn cứ.
Lúc Lâm Phàm theo sát Lôi Khê đi vào khu vực gợn sóng, nháy mắt xung quanh tối sầm rồi dần dần rõ ràng, hắn phát hiện mình đang ở nơi kỳ quái, phía trước là vách núi, đối diện có một cầu treo rất nhỏ, ước chừng đủ đặt một chân của một người trưởng thành, dưới vách núi tối đen, còn có tiếng kêu thảm thiết quỷ dị.
Trữ Bằng cẩn thận đi lên trước vài bước, ngó nửa thân xuống, nháy mắt có loại cảm giác hốt hoảng đánh vào lòng, tựa như phát tác chứng sợ độ cao, lấy từ túi ra một khỏa não tinh, hấp thu sạch sẽ năng lượng xong, Trữ Bằng ném xuống vực, não tinh như tảng đá bình thường thật lâu chưa nghe được âm thanh rơi xuống, xem ra vực thực sự rất sâu a.
Xung quanh trừ năm người bọn họ ra, cũng không thấy ba người Hồng Tư trước đó đâu, Lôi Khê bảo mọi người đi sát nhau, không cần loạn đảo, đồng thời quan sát chung quanh, hy vọng có thể tìm được đường ra.
Đúng lúc này truyền đến thanh âm máy móc cứng ngắc, Nghiêm Hàn đột nhiên lên tiếng, không còn bình tĩnh như ngày thường, “Vách núi đang chuyển động!”
Mọi người vội vàng quay đầu, quả nhiên vách núi ám sắc đang thong thả mà liên tục áp sát, nếu để vách núi đẩy đến, chờ bọn họ chỉ có tử vong. Sống hay chết, xem ra chỉ có thể lựa chọn qua cầu.
Lôi Khê làm đội trưởng, dẫn đầu đi lên cầu, quả nhiên trừ bỏ nhỏ hẹp ra, lại còn không có nơi vịn tay, bọn hắn không phải diễn viên xiếc, lực cân bằng không đủ để chống đỡ đi hết 100m cây cầu, phía dưới là vực sâu không đáy, càng tăng thêm áp lực cùng sợ hãi.
Lấy ra dây thừng có móc nối, Lôi Khê đem một đầu cột vào đầu cầu, hy vọng có thể gia tăng một phần an toàn, lại không nghĩ rằng cột dây vào đầu cầu rõ ràng thừa nhiều, lại không cách nào tiến về phía trước, giống như bị hấp dẫn dính chặt lấy đầu cầu. Xem ra chỉ có thể tự mình đi qua, ngay lúc Lôi Khê nghiên cứu, vách đá đã muốn đi được 1m, theo tốc độ này, phỏng chừng không quá 10 phút nữa bọn hắn sẽ bị vách đá đẩy xuống vực.
Ngay lúc Lôi Khê muốn bước lên cầu, Lâm Phàm ngăn lại, cầm dây thừng trên người đối phương, đem đầu kia cuốn lại trên người mình; Nghiêm Hàn thấy vậy cũng theo ba lô lấy ra dây thừng, một đầu buộc tại trên người Lâm Phàm, một đầu cột trên eo mình. Lâm Phàm nhìn nhìn Nghiêm Hàn, khẽ cười không nói gì, rõ ràng bảo Đại Hắc đi đầu, sau đó là Lôi Khê, tiếp là hắn cùng Nghiêm Hàn, cuối cùng Trữ Bằng, 5 người xâu thành một chuỗi, phải chết thì cùng chết, nhưng nếu có thành công thì xác suất sẽ cao hơn.
Đại Hắc không hổ là Bán Thú nhân nghịch thiên, khả năng giữ thăng bằng tốt lắm, đi tuốt phía trước mở đường áp lực lớn nhất, nhưng y chẳng hề sợ hãi, cái đuôi cùng tai y lúc này không bị trói buộc, mà lộ ra vung vẩy nắm giữ cân bằng.
Năm người thong thả mà ổn định đi lên trước, khi đi đến 1/3 mọi người hoảng sợ phát hiện vách đá chẳng nhưng đẩy đến vực rồi, còn tiếp tục đẩy lên trước, tốc độ nhanh hơn trước nhiều, nếu không nhanh chóng đi tới bên kia cầu tìm lối ra, liền phiền toái lớn!
Lâm Phàm cùng Lôi Khê nhìn nhau một chút, quyết đoán nhắc Đại Hắc nhanh hơn, năm người cố lấy dũng khí không nhìn dưới chân, đánh trống lên tinh thần hăng hái hướng đối diện chạy đi!
“1, 2, 1, 2…” Lôi Khê miệng hô tiết tấu, năm người động tác chạy bộ nhịp nhàng, tuy cảnh tượng có chút buồn cười, nhưng mỗi người biểu tình đều nghiêm túc. Ngay tại lúc sắp tới bờ bên kia, Trữ Bằng đi cuối cước bộ tạm dừng, tiết tấu bị đánh loạn, cả người hướng dưới cầu ngã, bởi có dây thừng kéo, Nghiêm Hàn cũng bị đình trệ lại, thân mình mất thăng bằng.
“Cẩn thận!” Lâm Phàm cố gắng ổn định thân mình đỡ lấy Nghiêm Hàn.
“Oa?!” Trữ Bằng kinh ngạc kêu to, “Là đất bằng!”
Nguyên lai Trữ Bằng đã muốn ngã xuống cầu, đang vươn tay muốn tóm lại cầu, kết quả lại không rơi xuống, vực nhìn như sâu hoắm, lại có đất bằng, còn đi đi lại lại vài bước. Lôi Khê cũng thấy kinh ngạc, nhưng không nói gì, chính là ý bảo mọi người mau chóng đi tiếp, nếu biết dưới cầu hình ảnh là giả, tuy rằng không biết vì sao lúc trước trên vách đá thử ném não tinh xuống lại có kết quả bất đồng, nhưng giờ không phải lúc nghiên cứu, vách đá đang ngày càng gần bọn họ.
Chạy như điên tới đối diện, thế mà,  đến lúc Trữ Bằng đi cuối cùng chân đạp lên mặt đất xong, trước mắt bọn họ lại xuất hiện cửa lớn, ở địa phương trống trải này có vẻ càng thêm cao ngất.
Mấy người tháo dây thừng trên thân, nhìn nhau liếc mắt, không chút do dự mở cửa đi vào. Xem ra có “người” đang chơi đùa cùng bọn hắn, như vậy, bọn hắn bắt buộc phải phụng bồi.
Đi qua cửa lớn, hình ảnh sau lưng liền thất tung, bọn hắn tựa hồ tiến vào vòng tuần hoàn nào đó, lại tới địa phương mới đầu đi vào, cầu nhỏ hẹp, vực sâu vô tận, vách núi vách đá trống trải, chẳng lẽ muốn qua cầu lần nữa sao? Lần này còn có thể lấy vực sâu ra dọa nạt bọn hắn không? Hay là nói, vực sâu lúc này không giống ban nãy nữa, chỉ lúc bắt đầu mới là thật sự còn sau đó là giả dối, lần này vực vẫn luôn luôn như trước chăng ? Hoặc như, đi đến trên cầu thì tạo phiền toái cho bọn hắn chẳng hạn? (Ui, khó diễn đạt, đọc lướt đi mọi người)
Lần này hoàn cảnh cực độ yên tĩnh, vực sâu dưới cầu không có tiếng kêu thảm thiết quỷ dị, thật sự không một tia thanh âm, ngược lại mang đến tâm lý buồn bực cùng bất an cho người khác. Lặp lại cảnh tượng, khiến Nghiêm Hàn còn chưa trưởng thành, xuất thân đại thiếu gia phú quý chịu đựng không nổi, vừa cằn nhằn vừa hướng cầu bước tới, “Hừ! Không phải là lại đi thêm một lần! Ai sợ chứ!”
Ngay tại Nghiêm Hàn muốn bước lên cầu, luôn luôn hết nhìn đông lại nhìn tây Lâm Phàm đột nhiên ra tiếng ngăn cản, “Nghiêm Hàn! Đợi đã! Lối ra hẳn là ở bên cạnh.” Nói xong chỉ vào vách đá bên kia, nhìn kỹ chút mặt trên có cửa đá, chẳng qua bởi cảnh tượng tương tự, thực dễ khiến mọi người xem nhẹ.
Lâm Phàm thật cẩn thận đẩy ra cửa đá, lại ném vài đồ vật này nọ vào, chung quanh không phát sinh biến hóa gì, xem ra đây đúng là lối thoát. Vì thế tiểu đội Lôi Thần một hàng năm người cẩn thận tiến vào, Nghiêm Hàn đi cuối cùng, trước khi tiến vào, theo ba lô lấy ra dao nhỏ hướng cầu ném tới, nháy mắt dao nhỏ vượt qua vách núi thì bị phân chia thành vô số mảnh nhỏ!
Trước khoảng khắc cửa đá biến mất, Nghiêm Hàn chứng kiến cảnh tượng khủng bố này, lưng nháy mắt ướt đẫm mồ hôi lạnh, nguy hiểm thật, may Lâm Phàm kịp lúc gọi lại! Hóa ra cạm bẫy chính là cây cầu này.
Bước qua cửa đá, lại lần nữa nhìn thấy vách núi, cầu nhỏ, bọn hắn đã muốn bình tĩnh, Lâm Phàm trong lòng còn đang nhịn không được phun tào kẻ dở hơi ẩn thân kia trí tưởng tượng thiếu thốn, chỉ biết dùng cảnh lặp đi lặp lại. Đến lúc này, Lâm Phàm đã có thể chắc chắn, bọn họ gặp được tang thi hoặc dị năng giả không gian hệ.
Bất đồng với tùy thân không gian của Lâm Phàm, không gian dị năng của “người” này càng cường đại tại phương diện công kích hơn, “hắn” có khả năng tạo dựng cảnh tượng như thật, thuộc lĩnh vực không gian của “hắn”. Ngoài ra, đời trước Lâm Phàm cũng có nghe nói qua về thủ đoạn công kích của không gian hệ – chia cắt không gian thứ nguyên, tương tự lĩnh vực không gian này, lợi dụng không gian bất đồng, khiến đối tượng bị công kích thân thể nháy mắt phân tách, là loại hình tấn công thập phần cường đại.
Hắn sở dĩ không lo lắng lắm, cũng không phải đối phương dễ đối phó, mà là nếu đối phương thực sự có ác ý muốn mạng của bọn họ, thì giờ cũng chả đến lượt bọn họ đứng đây chơi trò khảo nghiệm này.
Vẫn là cảnh tượng giống nhau, vách núi đá thẳng đứng, cầu độc mộc nhỏ hẹp, sau khi Lôi Khê xác định không có cửa đá, tính toán hướng cầu bên kia đi xem sao, bị Nghiêm Hàn ngăn lại, “Đợi chút.” Nói xong muốn Lâm Phàm đưa y một cây gậy gỗ dài một chút, rồi cẩn thận tra xét phía trước, nhưng lần này không xuất hiện cạm bẫy như cảnh lần thứ hai, bất quá Lâm Phàm cũng không dám khinh thường, vẫn tiếp tục dùng gậy gỗ dò đường đi trước.
Đến khi mọi người đều an toàn sang bên kia, bọn hắn phát hiện vực sâu dưới cầu là thật sự, xung quanh đều là đất trống trơ trọi không có cửa đá ra vào linh tinh gì cả! Mọi người cau mày, sắc mặt ngưng trọng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không ai có thể nghĩ ra biện pháp, nên kiểm tra cũng đã kiểm tra, chẳng nhẽ bọn hắn thật sự bị vây chết tại đây sao? Không biết có phải hay không do tâm lý, cảm giác càng ngày càng khó thở, thật giống dưỡng khí dần thưa thớt.
“Không đúng! Oxi đang giảm dần!” Trữ Bằng là dị năng giả tinh thần hệ, phát hiện không thích hợp đầu tiên, nếu như nhân tố tinh thần làm khó thở, lấy hắn là dị năng giả cấp bậc hiện tại mà nói có thể dễ dàng phân biệt được, nhưng thực tế, hắn cũng không phát hiện có công kích từ dị năng tinh thần hệ xung quanh!
Lôi Khê cau chặt mày, nhất định phải mau chóng nghĩ ra biện pháp, bằng không mọi người thực sự vong mạng trong này, “Nếu hướng một địa phương cùng công kích thì sao?” Nếu chỗ này do dị năng chế tạo ra, như vậy bọn hắn toàn lực công kích một điểm, nói không chừng có thể tiêu hao dị năng đối phương thậm chí còn có khả năng phản phệ.
Lâm Phàm cũng thấy biện pháp này khả thi, hắn đời trước có nghe qua người bị dị năng giả không gian vây khốn, hướng tới một chỗ liều mạng công kích, có thể phá hủy không gian đối phương!
Hướng Lôi Khê khẳng định gật đầu, Lâm Phàm lấy ra la bàn đo lường tính toán, chiêu này hắn rất ít dùng, chủ yếu do trình độ quá kém… Lâm Phàm phi thường may mắn vì mình có không gian tùy thân này, nếu không hắn nhất định không thể Tu Chân, vì hắn chẳng có chút thiên phú nào cả. Bất quá lúc này mặc kệ có đúng hay không, tổng so tùy tiện tìm một chỗ công kích xác suất thành công lớn hơn một chút.
Lâm Phàm định một phương vị, tay vung đại lên, cảm giác hả hê mình giống đế vương cổ đại vừa mới chỉ tay, nháy mắt tường thành vỡ tan hôi phi yên diệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.